Chương 336:
Trong xe, Ôn Nhiên lo lắng cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Đàm Mục vừa đến gần đã bị mọi người vây quanh, tuy rằng cô không đến gần nhưng giọng nói tức giận vẫn xuyên qua kính cửa sổ truyền vào tai Ôn Nhiên.
“Anh chính là người phụ trách dự án?”
“Đừng nhiều lời với anh ta như vậy, lương tâm của bọn chúng bị chó ăn sạch rồi, chúng ta không cần tiền, để bọn chúng đền mạng.”
Hai mắt Ôn Nhiên nhíu chặt, trái tim đột nhiên nhác lên.
Nhìn thấy một người trong số họ cầm gạch định đập vào đầu Đàm Mục, đi được vài bước thì cảnh sát xông tới.
Trong mưa gió mịt mờ, dáng người cao lớn của Đàm Mục đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén quét về phía người đàn ông đang câm gạch, giọng nói của anh ây lạnh lùng và nghiêm nghị: “Để tôi xem ai trong các người dám ra tay!”
Tay người đàn ông cầm gạch run lên, anh ta bị ánh mắt sắc lạnh của Đàm Mục và hơi thở lạnh lẽo toả ra từ cơ thể anh ấy làm cho khiếp sợ, ánh mắt anh ta lóe lên, rồi lại mạnh mẽ hét lên: “Anh hãy trả lại mạng cho em trai tôi!”
Đàm Mục bỏ qua cơn tức giận của anh ta, anh ấy quay đầu nhìn về cách đó vài mét, nơi để xác người quá cố, bên cạnh có phụ nữ và trẻ em đang ngồi khóc đến đứt gan đứt ruột.
“Tôi nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích.”
“Giải thích cái gì, vừa rồi thằng chó đứng đầu nói không chịu trách nhiệm…”
Ánh mắt Đàm Mục tối sằm lại, giọng nói vẫn lạnh lùng như: trước: “Nguyên nhân tai nạn cần thời gian để điều tra, nhưng vừa rồi là ai đã nói hả, anh ta đâu?”
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, cô thu hồi tầm mắt, cúi đầu cầm lấy điện thoại.
Cô vừa lấy điện thoại di động ra, chưa kịp bắt máy thì Thanh Dương ở hàng ghế trước đột nhiên kêu lên: “Cô Ôn, sếp Đàm…”
Ôn Nhiên sửng sốt, cô bỏ qua cuộc điện thoại, nhanh chóng nhìn về phía công trường.
Khi tầm mắt chạm vào cảnh tượng hỗn loạn trên công trường, ánh mắt cô thay đổi, buột miệng nói: “Thanh Dương, chúng ta xuống xe đi xem.”
Ôn Nhiên không thể nhìn thấy chính xác những gì đang xảy ra trên công trường, cô chỉ nghe thấy tiếng hét nghiêm khắc của Thanh Phong từ trong đám đông hỗn loạn, còn có giọng nói của cảnh sát, giọng nói của phóng viên…
Trong lòng cô kêu lộp bộp, Đàm Mục bị thương rồi!
Lúc này, người nhà của người đã khuắt là người kích động nhất, hoàn toàn không có lý trí, cho dù có bị họ đánh thì cũng chỉ có thể chịu trận.
Dưới bầu trời u ám, nhờ ánh đèn của phóng viên, Ôn Nhiên nhìn thấy trán của Đàm Mục chảy máu!
“Cô Ôn, sếp Đàm nói rồi, cô không được xuống xe.”
Vẻ mặt Thanh Dương nghiêm nghị, vừa rồi khi người đàn ông đập ống thép về phía Đàm Mục, anh ta đập từ phía sau. Đàm Mục quay đầu lại, theo bản năng anh ấy vươn tay chặn lại, nhưng vẫn chậm hơn một giây.
Vừa rồi Đàm Mục không đề phòng người ở phía sau nên bị ăn một nhát đau đớn.
Cho dù là như vậy thì rốt cuộc anh ấy cũng là đàn ông còn cô Ôn lại khác, cô là một người phụ nữ yếu đuối, nếu bị người nhà của người đã khuất điên cuồng bao vây mà bị thương, anh ta không thể gánh vác trách nhiệm này được.
“Anh có quyền hay là tôi hả.”
Ánh mắt Ôn Nhiên rời khỏi công trường, cô nghiêm khắc nhìn Thanh Dương, cảm giác mà thường ngày cô đem tới cho bọn họ là tao nhã hào phóng, lúc này ánh mắt cô lạnh lùng, trong lòng Thanh Dương thầm giật mình.
“Anh mau mở cửa xe, Đàm Mục bị thương, tôi không thể để yên được.”