Chương 312:
Im lặng một lúc lâu, Mặc Tu Tràn thấy Tiểu Lưu vẫn không chịu mở miệng đành phải lên tiếng hỏi trước.
“Không phải, mấy ngày trước tôi thấy cậu chủ lớn bận chăm sóc cho mợ chủ và cô Bạch nên mới không dám đem loại chuyện nhỏ này đến làm phiền cậu chủ.”
Tiểu Lưu oan ức nói, cậu ta không chỉ không nói cho Mặc Tu Trần mà ngay cả ba mẹ mình cũng không hề hé răng.
Những ngày qua trong lòng Tiểu Lưu vô cùng xoắn xuýt, cậu ta muốn nhẫn tâm phá bỏ đứa trẻ trong bụng Trình Giai nhưng khi thấy cô ta một lòng muốn sinh đứa trẻ ra, cậu ta lại không dám.
Mặc Tu Trần lạnh lẽo nhìn Tiểu Lưu đang cúi gằm mặt, trong lòng thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Bây giờ cậu tính thế nào, kết hôn với Trình Giai rồi sinh đứa bé hay là phá bỏ nó rồi đến với Đồng Thi Thi?”
“Tôi đã chia tay với Thi Thi.” Tiểu Lưu chắp hai tay, đầu càng cúi thấp hơn.
Mặc Tu Trần rất muốn vỗ đầu cậu ta một cái nhưng nghĩ đến ban đầu là anh muốn Tiểu Lưu và Trình Giai ở chung với nhau thì lại nhịn xuống, kiên nhẫn nói: “Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, cậu muốn ở chung với Đồng Thi Thi hay là với Trình Giai?”
Tiểu Lưu rốt cuộc cũng ngẳng đầu lên nhìn về phía Mặc Tu Trần.
Trước kia lúc gặp lại Đồng Thi Thi, cậu ta nghĩ chỉ cần đánh rớt ý niệm của Trình Giai với cậu chủ lớn, cho dù cậu ta có kết hôn với Trình Giai cũng không có vấn đề gì.
Trình Giai lại xinh đẹp như vậy, dáng người vô cùng chuẩn còn có học vấn, gả cho cậu ta thì cậu ta đúng là đang trèo cao.
Nhưng mà sau khi gặp Đồng Thi Thi, cậu ta lại cảm động trước sự mạnh mẽ và yếu đuối của Đồng Thi Thi nên nhanh chóng thích cô ta, tính cách Tiểu Lưu có phần hướng nội nên thật ra sẽ không chủ động tỏ tình với một cô gái.
Cho dù cậu ta có thật sự thích Đồng Thi Thi cũng chỉ lặng lẽ trả giá vì cô ta.
Người chủ động bày tỏ là Đồng Thi Thi, đêm đó cô ta đã chủ động hôn Tiểu Lưu, nói thích cậu ta.
“Cậu chủ lớn, tôi muốn ở bên Thì Thi.”
Tiểu Lưu rất rõ ràng, Trình Giai vĩnh viễn không bao giờ.
thích cậu ta mà Đồng Thi Thỉ lại thích cậu ta, nói chia tay cũng chỉ là tức giận vì cậu ta ở chung với Trình Giai, cậu ta muốn nỗ lực một lần để theo đuổi lại Đồng Thi Thị.
Sắc mặt của Mặc Tu Trần không hề thay đổi, đáp án này đã sớm nằm trong dự đoán của anh: “Được, Trình Giai bên kia tôi sẽ giải quyết giúp cậu, nếu cậu muốn có con thì hoàn toàn có thể sinh một đứa với Đồng Thi Thì.”
“Được, tôi biết rồi.”
Tiểu Lưu mím chặt môi, ánh mắt đầy kiên định.
“Đi ngủ đi, ngày mai tôi sẽ đi tìm Trình Giai.”
Mặc Tu Trần khoát tay, lại rít một hơi mới dụi tắt điều thuốc.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Mặc Tu Trần đã xuất hiện ở bệnh viện.
Nhìn anh tự mình mang bữa sáng đến, Ôn Nhiên vô cùng kinh ngạc, trong lòng tràn đầy cảm động và ấm áp.
“Sao anh lại đến đây, có thể để Tiểu Lưu mang bữa sáng đến cũng được mà.”
Bệnh viện ngược hướng với công ty Mặc Tu Trần, anh phải ghé qua bệnh viện trước, sau đó lại đến công ty, vậy phải dậy sớm gần một tiếng đồng hồ, dù sao anh cũng không phải chỉ đến đưa bữa sáng cho Ôn Nhiên rồi xoay người đi ngay.
Mặc Tu Trần giơ tay vuốt ve gương mặt Ôn Nhiên, khóe miệng hiện lên một nụ cười yếu ớt: “Anh đến đây không phải chỉ để đưa bữa sáng, còn có cái này, gần đây nhiệt độ hạ thắp, tối hôm qua còn có mưa tuyết, anh sợ em lạnh nên mới đem ít quần áo đến.”
Anh đưa hộp giữ ấm cho Ôn Nhiên, chính mình xách túi quần áo đến trước giường cô, đặt lên giường rồi mới xoay đầy mỉm cười với Bạch Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, hôm nay sắc mặt cô không xấu đấy.”
Bạch Tiểu Tiểu cười một tiếng: “Nếu anh dẫn Ôn Nhiên đi, sắc mặt của tôi sẽ lại càng không xấu.”
Mặc Tu Trần khẽ nhướng lông mày đẹp trai, nụ cười trên khóe môi lại xuất hiện: “Chẳng lẽ Nhiên Nhiên nhà tôi chọc tức cô hả? Nếu như tôi nhớ không lầm, người chọc cô tức giận phải là Lạc Hạo Phong chứ nhỉ!”
Ôn Nhiên đột nhiên bị anh kéo vào trong lòng, khẽ “a” một tiếng, ngắng đầu trừng anh.
Nụ cười của Bạch Tiểu Tiểu nhiều hơn một tia mờ ám, miệng thốt ra máy tiếng “chậc chậc”: “Hai người mới sáng sớm đã thân thân thiết thiết, đừng bày tỏ tình cảm ở trước mặt một người bị thương như tôi chứ.”
“Cô vẫn chưa trả lời kìa, tại sao lại muốn tôi dẫn Ôn Nhiên đị?”
Mặc Tu Trần vô cùng hứng thú với cái vấn đề này, bởi vì trong lòng anh cũng đang tâm tâm niệm niệm chuyện này, nếu không phải vì Nhiên Nhiên khăng khăng giữ vững, anh đã sớm đưa cô về nhà rồi.
Làm sao có thể bằng lòng để cô mỗi ngày ở lại phòng bệnh được.