“Tại sao?”
Cánh môi Ôn Nhiên run rẩy, cô nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
Mặc Tu Trần giật mình, trong chốc lát anh có chút không hiểu câu hỏi “tại sao” của cô là đang hỏi cái gì.
Anh chuyển động não, cười với cô nói: “Nhiên Nhiên, có phải em đang hỏi tại sao em không phải con gái của vợ chồng chủ tịch Ôn không?”
Anh ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Vừa nãy anh đã nói, em vẫn là con gái của họ, sẽ luôn như vậy. Bọn họ ở trên trời có linh chắc chắn không muốn em phải buồn vì thân thế của em, bọn họ yêu thương em như vậy, không phải sao?”
Bả vai Ôn Nhiên run lên một lúc, đột nhiên cô kêu lên một tiếng “òa”, nhào vào trong vòng tay của Mặc Tu Trần, run rẫy nói: “Anh không biết đâu, trước khi xảy ra tai nạn xe, ba biết phanh xe bị trục trặc, ông ấy vẫn bảo anh trai bảo vệ em.”
Mặc Tu Trần giật mình.
Cơ thể đang ôm cô hơi cứng lại.
Lúc này, anh không khỏi kính nễ Ôn Hồng Duệ, tình yêu của họ dành cho Ôn Nhiên vượt qua sức tưởng tượng của anh, phải biết rằng Ôn Cẩm là đứa con duy nhất của bọn họ, Ôn Nhiên không phải con ruột.
Vào lúc nguy cắp, ông ấy lại bảo Ôn Cảm bảo vệ em gái.
Hai tay anh ôm chặt lấy thân thể đang run rầy của Ôn Nhiên, nghe cô tự trách nói: “Anh trai vì bảo vệ em mới bị thương rất nặng, nếu, nếu…”
Cô không dám đi xa hơn nữa.
Lúc trước, khi chưa biết thân thế của mình cô đã tự trách bản thân, cảm tháy là cô hại anh trai.
Khi bác sĩ nói anh trai cô có thể sẽ ngủ mãi mãi như vậy, cô cảm thấy mình là tội nhân, vì vậy để giữ được nhà máy dược phẩm cô đã bán hạnh phúc của mình.
Hóa ra cô không phải con gái ruột của ba mẹ, không phải em gái của anh trai, Ôn Nhiên cô có tư cách gì để họ đối xử với cô như vậy.
Mặc Tu Trần nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Nhiên nhiên, anh biết, anh đều biết, em đừng khóc, đừng khóc được không?”
Nhìn thấy cô buồn bã tự trách, lòng anh đau đến mức không thể kìm lòng được, vừa rồi là do anh bất cẩn không để ý cô đang ở ngoài cửa, nên mới để cô không hề chuẩn bị nghe thấy chuyện này.
Ôn Nhiên không nói gì, nhưng không ngừng nức nở.
Những lời dỗ dành của Mặc Tu Trần nhẹ nhàng vang lên bên tai cô hết lần này đến lần khác, lòng bàn tay to của anh chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa anh mới ngắn ra. Nguồn truyen.one nhé cả nhà!”
: Ôn Nhiên ở trong vòng tay anh đột nhiên ngắng đầu, ánh mắt run rây nhìn về phía cửa.
Trong mắt cô hiện lên vẻ hoảng sợ khiến Mặc Tu Trần xót xa, anh nhẹ giọng nói: “Nhiên Nhiên, anh đi mở cửa.”
Ôn Nhiên cắn môi, không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa, cô có thể đoán được là ai đến, nhưng lại không biết phải đối mặt như thế nào.
Đột nhiên biết mình không phải là con gái ruột của ba mẹ mình thì không nói làm gì, lắc mình một cái lại trở thành em gái mà Cố Khải đã tìm kiếm trong nhiều năm…
Mặc Tu Trần dịu dàng nhìn cô một lúc, sau đó đứng dậy đi tới cửa, mở cửa ra, đứng ở bên ngoài quả nhiên là Cố Khải vội vàng đi tới.
Anh ấy còn mang theo cái se lạnh của đêm cuối thu, thân hình cao thẳng đứng ở cửa, vừa mở cửa ra, đôi mắt đen nháy của anh ấy lướt qua Mặc Tu Trần nhìn về phía Ôn Nhiên ở mép giường, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ.
Tim anh ấy chọt nhói lên từng cơn.
Đáng lẽ anh ấy phải vui vẻ, cuối cùng Nhiên Nhiên cũng biết được thân thế của cô, cuối cùng anh ấy cũng có thể nhận lại cô rồi. Tuy nhiên, lúc này anh ấy chỉ có đau lòng tự trách, đau xót khi cô khổ sở, tự trách mình đã khiến cô buồn như vậy.
Dưới chân anh ấy như có một vật đè nặng, vừa nãy anh ấy tới vội vàng, không biết mình đi đâu, anh ấy cứng đờ đứng ở cửa, không bước vào nhà được.
“Cố Khải, cậu vào đi, đúng lúc cậu có thể nói chuyện với Nhiên Nhiên.”
Mặc Tu Trần nhẹ nhàng nói, anh xoay người đi về phía Ôn Nhiên.
Cố Khải mím môi, nhác chân bước về phía trước.
Chỉ mười mấy bước anh ấy lại cảm thấy vừa xa vừa dài, bước chân rất trầm, rất nặng, mỗi lần bước một bước đều không yên lòng, Nhiên Nhiên biết thân thế của cô, có thể chấp nhận người anh trai là mình không.
Gia đình Ôn Hồng Duệ đối xử với cô rất tốt, trong lòng cô, bọn họ không có quan hệ huyết thống cũng thắng được người có huyết thống.
“Cố Khải đến gặp em, chúng ta qua ghế sô pha bên kia nói chuyện.”
Mặc Tu Trần trở lại giường, cúi người nắm lấy tay Ôn Nhiên, hỏi ý kiến của cô.
Ôn Nhiên gật đầu, đôi môi đỏ mọng mím chặt, cô tự nhủ mình không thể trốn tránh, cho dù cô không biết phải đối mặt như thế nào, cho dù rất hoảng loạn, có rất nhiều nghi ngờ, rất nhiều cảm xúc không thể diễn đạt bằng lời nói, nhưng cô không thể trốn tránh.
Mặc Tu Trần dẫn cô ngồi xuống ghế sô pha, Cố Khải nhìn cô một lúc lâu mới ngồi xuống ghé sô pha đối diện.
Anh ấy liếm môi có chút khô khốc, sau đó lên tiếng, trong giọng nói mang theo một chút kích động cùng nhàn nhạt: “Nhiên Nhiên, cám ơn em đã bằng lòng gặp anh.”
Trái tim Ôn Nhiên như nghẹt thở, đôi mắt đẫm lệ chưa khô đột nhiên nhìn về phía Cố Khải.
Vừa nhìn, cô không thể nhìn rõ, nước mắt đã che khuất tầm nhìn của cô.
Cô rút bàn tay Mặc Tu Trần đang nắm ra lau nước mắt, nhìn lại lần nữa, lần này cô thấy rõ vẻ căng thẳng và đau lòng trên gương mặt của Cố Khải, cô lại cảm thấy đau đón.
“Bọn anh đã biết được bao lâu rồi?”
Cô hỏi.
Giờ thì cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Cố Khải lại tốt với cô như vậy.
Bọn họ biết thân thế của cô từ lúc nào? Có phải ngay từ đầu bọn họ đã biết. Trong đầu của cô vẫn còn đang hỗn loạn, nhưng những gì mà bọn họ đã nói lại hiện lên trong đầu cô, sắc mặt cô hơi thay đổi.
Cô Khải giật mình trước câu hỏi của cô, vô thức nhìn Mặc Tu Trần.
Mặc Tu Trần nhìn thẳng vào mắt anh ấy, khoé miệng Cố Khải giật giật, nở một nụ cười dịu dàng, có gắng hết sức để giọng điệu của mình giống như thường ngày: “Anh cũng mới biết chuyện này không lâu. Nhiên Nhiên, em còn nhớ lần trước chúng ta ăn đồ nướng kia không?”
Ôn Nhiên gật đầu, biết anh ấy nói là lần trước ở chợ đêm đó.
Trong mắt Mặc Tu Trần hiện lên một tia nghỉ ngờ, anh liếc nhìn Ôn Nhiên, rồi lại nhìn Cố Khải.
Cố Khải đột nhiên như được thả lỏng, giọng nói cũng không còn dè dặt như vừa rồi, giọng ấm áp và nhẹ nhàng nói: “Lần đó, anh nói nhìn thấy em giống như nhìn thấy em gái của anh.
Đó là cảm giác thật sự của anh, mỗi lần gặp em anh đều không cầm lòng nổi nhớ đến em gái mình, nhịn không được muốn đối xử tốt với em.”
“Vì cảm giác kỳ lạ này của anh mà Tu Trần đã ghen tuông. Vì để cậu ấy yên tâm, anh đã trộm tóc của em đi làm xét nghiệm ADN. Sau khi có kết quả, anh mới biết, em chính là em gái mà anh đã tìm kiếm trong nhiều năm.”
Nói đến phía sau, Cố Khải lại trở nên kích động không thể kiểm soát.
So với sự kích động của anh ấy, Ôn Nhiên lại dường như không quá vui mừng, trên mặt cô nhìn không ra một chút cảm xúc, hai mắt sưng đỏ vì vừa mới khóc.
Mặc Tu Trần nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Nhiên Nhiên, nếu em nhất thời chưa thể chấp nhận được, bọn anh sẽ không ép buộc em, em cũng không cần miễn cưỡng bản thân mình. Cho dù ba mẹ ruột em là ai, em vẫn là em, về điểm này sẽ không thay đổi.”