Vì trốn tránh đi xem mắt, buổi trưa ngày hôm sau Đàm Mục đến thành phố F công tác.
Tiểu Lưu đã từ chối lời mời của Trình Giai, nói rằng mấy ngày nay mình quá bận rộn. Sáng thứ bảy, Chu Lâm một mình ra nước ngoài, trước khi lên máy bay cô ta gửi tin nhắn cho Ôn Nhiên.
Vì công ty tạm thời có chút chuyện, ăn trưa xong Mặc Tu Trần vội vàng trở về công ty giải quyết. 3 giờ rưỡi chiều, sau khi anh và Ôn Nhiên nói chuyện điện thoại xong, Trình Giai đã gọi điện thoại tới.
“Cậu Mặc, tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi. Vốn dĩ tôi muốn Tiểu Lưu đưa cho anh, nhưng mấy ngày nay anh ấy có vẻ rất bận, tôi mang đến cho anh nhé.”
“UP!”
Mặc Tu Trần thân hình thon dài lười biếng dựa vào trên ghế dựa, vô thức xoay bút giữa hai ngón tay thon dài, giọng nói tràn ra môi mỏng thật trầm mang theo chút thờ ơ.
Tính toán thời gian, Mặc Tu Trần nghĩ rằng trong vòng nửa giờ nữa Trình Giai sẽ đến công ty của anh, nhưng một giò trôi qua lại không hề nhìn thấy bóng dáng của Trình Giai đâu.
“Nhiên Nhiên, chúng ta đến quán cà phê phía trước uống cà phê, ăn chút gì đó rồi mới trở về đi.”
Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu vui chơi ở trường đua ngựa hai tiếng đồng hồ. Ban đầu, họ muốn chơi cả buổi chiều để Lạc Hạo Phong làm ky mã cả buổi, nhưng khi nghỉ ngơi, Lạc Hạo Phong cầm lấy tạp chí thời trang, lấy quần áo phiên bản giới hạn mới nhất dụ dỗ Bạch Tiểu Tiểu, cho nên hoạt động cưỡi ngựa kết thúc.
Từ cửa hàng của chị anh ấy đi ra, Lạc Hạo Phong vui vẻ huýt sáo, mặc dù làm ăn thua lỗ, nhưng không cần hầu hạ đại tiểu thư Bạch Tiểu Tiểu kiêu căng ngạo mạn, anh ấy cảm thấy đây là chuyện rất có hời.
“Đó không phải là Trình Giai à, cô ta vội vội vàng vàng làm gì thế nhỉ?”
Khóe mắt của Ôn Nhiên quét tới một bóng dáng quen thuộc ở trước mặt, cô nhìn nghiêng thấy Trình Giai vội vàng rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Bạch Tiểu Tiểu chế nhạo, khinh thường nói: “Chẳng lẽ cô ta nhìn thấy người đàn ông nào đó đẹp trai nên lén lút đi theo người ta?”
Dáng vẻ của cô ta thực sự giống như đang rình rập ai đó.
“Hai người đi uống cà phê đi, tôi không đi nữa. Công ty có chút chuyện, tôi quay về xem Tu Trần có cần giúp đỡ không.”
Lạc Hạo Phong thờ ơ nói, thay vì đi dạo phố và uống cà phê với hai người phụ nữ, anh ấy thà quay về làm việc còn hơn.
Hơn nữa, anh ấy thực sự có chút lo lắng, mấy ngày nay hành động của Tiêu Văn Khanh và Mặc Tử Hiên có chút lớn, Đàm Mục lại đến thành phó F. Tuy rằng Tu Trần có thể một mình xử lý, nhưng sẽ khó khăn hơn.
Đừng nhìn ngoài mặt bọn họ bất mãn với Mặc Tu Trần bụng dạ nham hiểm, nhưng trong lòng bọn họ lại cam tâm tình nguyện làm những điều đó. Cho dù thỉnh thoảng có bị anh gài bẫy hay bị bán đứng’ thì bọn họ cũng không để bụng, bởi vì những chuyện đó đều là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Mặc Tu Trần nhất định sẽ suy nghĩ đến những người anh em này trước bản thân mình.
“Ừ, anh về đi. Mặc dù vừa rồi Tu Trần nói qua điện thoại rằng không có chuyện gì, nhưng có anh quay về giúp đỡ sẽ tốt hơn là một mình anh ấy, cảm ơn anh Lạc Hạo Phong.”
Trên mặt Ôn Nhiên nở nụ cười nhẹ, chân thành cảm ơn anh ấy.
Lạc Hạo Phong hờ hững nhún vai, thản nhiên nói: “Nếu cô thật & k ^: ` `. ` x. Á sự muôn cảm ơn tôi thì sau này khi mà Mặc bụng dạ xâu xa chơi xấu tôi, cô giúp tôi một chút là được rồi.”
“Ha ha, anh lại gọi Mặc Tu Trần là Mặc bụng dạ xấu xa, còn ở trước mặt Nhiên Nhiên nữa, anh không sợ cô ấy nói cho anh ấy biết à?”
Bạch Tiểu Tiểu không thể nhịn được cười.
“Cậu ấy vốn dĩ là Mặc bụng dạ xấu xa, nói cho cậu ấy biết cũng không thể biến cậu ấy trở nên tử tế đâu.”
Lạc Hạo Phong nói xong liền quay người đi, xe của anh ấy vẫn đang đậu ở bên ngoài cửa hàng.
“Tiểu Tiểu, chúng ta đi thôi, không phải cậu muốn uống cà phê à?”
Ôn Nhiên mỉm cười, ôm vai Bạch Tiểu Tiểu, đi về phía quán cà phê.
Bạch Tiểu Tiểu mới đi được hai bước, chợt nhớ ra điều gì đó, cô ấy quay đầu nhìn lại con đường đã không còn thấy bóng dáng ai đó nữa, hồi hận nói: “Lại bị Lạc Hạo Phong kia lừa rồi.
Lẽ ra hôm nay tớ phải để anh ta làm ky mã cả buổi chiều mới đúng, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta có thể quay lại chạy thêm hai vòng nữa.”
Ôn Nhiên bật cười, nhẹ nhàng nói: “Nẻ tình anh ấy quay về giúp đỡ Tu Trần, cậu bỏ qua cho anh ấy lần này đi. Ngày mai là chủ nhật, anh ấy không bận việc gì đâu, cậu để anh ấy làm ky mã cho cậu một ngày là được.”
~k& Trong một con hẻm nhỏ, Trình Giai nhìn người đàn ông đang đứng cách đó vài bước, trên tay cầm một chiếc túi, mờ mịt nhìn cô ta.
Cô ta dụi dụi mắt, lại mở to mắt nhìn người đàn ông kia, ngoại trừ khí chất không tương xứng, cho dù là thân hình hay vẻ mặt đều giống nhau.
“Anh tên là gì?”
Cô ta liếc qua quần áo máy chục tệ mà anh ta mặc, mớ rau củ cải trên tay, hình như anh ta sống trong căn nhà cho thuê tồi tàn và rẻ mạt này.
“Cô là ai, tại sao lại đi theo tôi?”
Trước sự ngạc nhiên của Trình Giai, người đàn ông trông không được tốt lắm, không những không trả lời câu hỏi của cô ta mà còn hỏi ngược lại.
Trình Giai cau mày, nhưng cô ta rất nhanh lại nở một nụ cười quyền rũ, lắc eo đi về phía trước, nhẹ nhàng nói: “Tôi họ Trình, tên là Trình Giai, vừa rồi tôi nhìn thấy anh trông giống một người bạn của tôi nên không kìm nỗi đã đi theo anh. Còn anh thì sao, anh tên là gì, anh còn biết nấu ăn à?”
Người đàn ông kia nhìn Trình Giai đang tiến đến, mặc dù trời đã vào cuối thu nhưng cô ta không mặc nhiều, còn là áo thấp ngực bó sát, khi cô ta nói chuyện, khuôn ngực kiêu hãnh của cô ta nâng lên hạ xuống theo. Với chiều cao của anh ta, gần như có thể nhìn thấy một nửa cảnh xuân của cô ta.
Mặc dù mùi nước hoa trên người cô ta hăng và khó chịu, nhưng đối với một người nghèo như anh ta, dù có hăng hơn nữa thì nó cũng là một sự cám dỗ vô hình.
“Tôi tên là…”
Anh ta đang định trả lời câu hỏi của cô ta thì điện thoại di động của Trình Giai lại vang lên không đúng lúc, khi cô ta nhìn thấy cuộc gọi, trên mặt cô ta thoáng hiện lên một tia khó chịu. Cô ta nhanh chóng lấy danh thiếp từ trong túi ra, nhét vào tay người đàn ông kia: “Đây là danh thiếp của tôi, bây giờ tôi có việc phải đi, buổi tối hãy liên lạc với tôi.”
Người đàn ông vươn tay cầm lấy tắm danh thiếp thơm mùi nước hoa, ngón tay Trình Giai không biết là cố ý hay vô tình mà lướt qua mu bàn tay anh ta, anh ta cứng đò một lúc, nhìn dòng chữ trên danh thiếp, gật đầu.
“Hẹn rồi đấy nhé, tôi sẽ đợi cuộc gọi của anh.”
Trình Giai nói xong lập tức quay người bước nhanh ra khỏi con hẻm, ấn nút trả lời, nhẹ nhàng hô: “Alo, cậu Mặc. Tôi đang bị kẹt xe, tôi sắp tới rồi.”
“Hiện tại tôi phải đến công trường, cô không cần đến công ty nữa đâu, đến thẳng công trường tìm tôi.”
Mặc Tu Trần đợi hơn một giò vẫn không thấy Trình Giai đâu, trên công trường lại có chuyện tìm anh. Anh sợ lát nữa Trình Giai đến sẽ đụng phải Tiêu Văn Khanh còn chưa rời khỏi công ty, sẽ xảy ra sai sót nào đó, vì vậy anh đã gọi cho cô ta.
“Được ạ, cậu Mặc, tôi sẽ đến công trường tìm anh.”
Vẻ mặt của Trình Giai vui vẻ, ngay cả giọng nói của cô ta cũng có chút vui vẻ.
Cô ta không quan tâm về lý do gì mà Mặc Tu Trần lại gọi cho mình, nhưng anh chủ động gọi cho cô ta, điều này khiến cô ta cảm thấy rất vui, khi đi ra khỏi ngõ, cô ta liếc nhìn lại thì phát hiện người đàn ông kia đã không còn ở trong ngõ đó nữa.
Cô ta mím môi, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng, ngay cả ông trời cũng đang giúp mình, xem ra không còn bao lâu nữa ước mơ của cô ta sẽ trở thành hiện thực.