Sau khi cúp điện thoại, Ôn Cằm ngần người.
Vừa rồi Ôn Nhiên nói những lời đó, dù là người nói cố ý hay vô tình, anh ấy là một người nghe đều sẽ quan tâm.
Kể từ hôm đó, Cố Khải và Mặc Tu Trần đến bệnh viện tìm anh, bảo anh kẻ ra thân thế của Ôn Nhiên, những ngày qua anh vẫn luôn xoắn xuýt về vấn đề này, có nên nói cho Nhiên Nhiên biết về thân thế của mình hay không.
Khi nào thì thích hợp để nói với cô.
Một tháng sau là sinh nhật của ba mẹ họ, có lẽ vào thời điểm đó có thể nói với cô.
Hôm nay Nhiên Nhiên nói những lời đó, lúc còn nhỏ cô cũng đã từng hỏi qua, từ lúc cô khỏi bệnh, ba anh liền chuyển nhà đến thành phó G là vì để tránh né những người và những việc đó.
Nhưng ở đâu cũng có người, có buôn chuyện và đúng sai, khi hai anh em đi chơi với nhau, luôn có những người phụ nữ thích buôn chuyện, nói anh giống ba, em gái anh thì không.
Hồi đó Nhiên Nhiên còn nhỏ, cô còn hay gặp ác mộng, thỉnh thoảng cô lại kéo ba mẹ ra hỏi xem có phải là nhặt được cô về hay không, tại sao cô lại không giống ba mẹ, cũng không giống anh trai.
Sau một thời gian dài, chịu ảnh hưởng của gia đình, dần dần, cô có một chút giống mẹ của hai người rồi, không phải nói là rất giống nhau, mà điều đó rất khó diễn đạt rõ ràng bằng lời.
Khi cô lớn lên, cô không còn hỏi những câu như vậy nữa, bởi vì cả ba mẹ và người anh trai này đều rất yêu thương cô, cô luôn được bao bọc bởi sự hạnh phúc, ngoại trừ những cơn ác mộng không thể giải thích được kia thì cô không còn có suy nghĩ gì khác.
xw& Ôn Nhiên vừa bước vào cửa nhà máy, điện thoại di động của cô vội vàng vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số người gọi, sắc mặt cô thay đổi, lông mày khế cau lại, đã rất lâu rồi Chu Lâm không gọi cho cô, lúc này tại sao lại gọi cho cô.
Suy nghĩ khẽ xoay vòng, cô trực tiếp cúp điện thoại, đi về phía văn phòng.
Điện thoại tạm dừng vài giây rồi lại vang lên gấp gáp, dường như nếu cô không trả lời thì nó sẽ đỗ chuông không ngừng, cố chấp không chết sẽ không dừng.
“Alol”
Ôn Nhiên nhấn nút trả lời, cô bước lên bậc thềm, trong tiết trời cuối thu này giọng nói của cô có lạnh lùng, mang theo một dấu vết của sự xa lánh và thờ ơ, ba của Chu Lâm là Chu Minh Phú đã giết chết ba mẹ cô. Chu Lâm lại trong lúc cô yếu đuối nhất lên giường với bạn trai của cô…
Tình bạn trước đây của hai người đã đánh mắt từ lâu rồi.
“Nhiên Nhiên, mau tới cứu tôi…”
_ Giọng nói xuyên vào lỗ tai, mang theo đau đớn cùng cầu xin, Ôn Nhiên sững sờ, một tay tựa cầu thang, đứng ở bậc thang mới bước được hai bước: “Làm sao vậy?”
Giọng nói của cô nghe không ra nhiều lo lắng mà càng thêm nghỉ ngờ và thắc mắc, bản thân cô cũng đã bị Chu Minh Phú hãm hại máy lần, bây giờ Chu Minh Phú đã chết, theo bản năng cô rất cảnh giác với Chu Lâm.
“Nhiên Nhiên, tôi đau bụng, xin cô hãy cứu con tôi…”
Chu Lâm đã khóc rồi, giọng điệu đau đớn càng ngày càng nặng nề, cô ta nói chậm rãi, có thể nghe thấy cô ta đang cố gắng chịu đựng: “…Nhiên Nhiên, cầu xin cô…”
“Cô đang ở đâu?”
Ôn Nhiên nhíu mày, xoay người đi xuống bậc thang.
Nghĩ đến cặp đôi anh em đáng yêu mà vừa rồi cô nhìn thấy ở quảng trường, cô không khỏi mềm lòng, tuy rằng Chu Lâm đáng ghét, nhưng đứa trẻ không có tội.
Chu Lâm nói địa chỉ, đó là một quán cà phê.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Nhiên lập tức bám số của Mặc Tử Hiên, điện thoại vang lên hai tiếng, giọng nói của Mặc Tử Hiên truyền đến, cùng với niềm vui không thể che giấu được: “Nhiên Nhiên, là em sao?”
“Bây giờ anh đang ở đâu?”
Ôn Nhiên không thèm để ý đến sự vui sướng của anh ta, cô vừa mở miệng liền hỏi.
“Nhiên Nhiên, anh đang ở công ty, có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy vẻ nghiêm túc trong giọng nói của cô, Mặc Tử Hiên lập tức thu lại cảm xúc, quan tâm hỏi.
“Bây giờ anh đến quán cà phê ở góc đường ngay, Chu Lâm vừa gọi cho tôi, bảo tôi cứu con cô ấy, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.”
Ôn Nhiên đứng ở trước vườn hoa bên ngoài toà nhà văn phòng, đập vào mắt cô là hoa sơn trà đang nở rộ, làn gió mùa thu thổi qua, hương hoa thanh u len vào trong hơi thở.
“Nhiên Nhiên, tại sao cô ta lại gọi cho em, Chu Lâm rất thích nói dối, chắc chắn là cô ta đang lừa em, em đừng tin.”
Ôn Nhiên biết Mặc Tử Hiên đối xử vô tình với Chu Lâm, nhưng anh ta lại không thèm đếm xỉa đến con ruột của mình, còn khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng, cô buột miệng chỉ trích: “Mặc Tử Hiên, cho dù lời nói của Chu Lâm không đáng tin, nhưng nó liên quan đến máu thịt của anh, sao anh lại có thể không quan tâm đến nó chút nào, quán cà phê đó cách công ty anh không xa, bây giờ anh chạy ngay qua đó, thì có liên quan gì.”
“Nhiên Nhiên, em đừng tức giận, không phải như em nghĩ đâu, bây giò anh đi xem cô ta ngay.”
Dường như Mặc Tử Hiên rất sợ Ôn Nhiên xem thường mình, khi bị cô mắng, anh ta liên tục nói đồng ý, cầm lấy chìa khóa xe bước ra khỏi bàn làm việc, sau đó hỏi: “Nhiên Nhiên, em đi không?”
“Tôi không có thời gian, nhưng tôi đã gọi khẩn cấp rồi. Chắc cũng sắp đến rồi, anh đi đi, lát nữa gọi lại cho tôi.”
Ôn Nhiên nói dối, thực ra cô cúp máy Chu Lâm xong thì lập tức gọi cho Mặc Tử Hiên, cô vẫn chưa kịp gọi khẩn cấp.
TU, Mặc Tử Hiên nghe cô nói vậy không dám chần chừ thêm nữa.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Ôn Nhiên nghĩ nghĩ, sau đó gọi cho Cố Khải, nhờ anh ấy cử xe cứu thương đến quán cà phê ở trong góc.
“Nhiên Nhiên, tại sao Chu Lâm xảy ra chuyện lại gọi cho em?”
Cố Khải nghi ngờ hỏi, Ôn Nhiên thờ ơ trả lời: “Em cũng không biết, có lẽ trước đây cô ta cho rằng em đối xử tốt với cô ta, bây giờ cô ta xảy ra chuyện không hay, không có ai để tìm nên mới nghĩ đến em.”
“Liệu có phải cô ta lừa em không.”
Có Khải không tin lời Chu Lâm.
Nghe được sự lo lắng trong lời nói của anh ấy, Ôn Nhiên cười nhẹ nói: “Anh Cố, cho dù Chu Lâm lừa em, nếu em không đến đó cô ta cũng không thể làm gì em đúng không, em đã bảo Mặc Tử Hiên đi tìm cô ta rồi, bây giờ em lại gọi xe cắp cứu cho cô ta, em đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”
Cố Khải ở đầu dây bên kia mỉm cười, đồng ý với cách làm của cô: “Nhiên Nhiên, em làm rất đúng, nếu là loại người như Chu Lâm, không thể tin dễ dàng được. Nếu em tự mình đi, gặp phải chuyện gì đó thì sẽ không tốt. Bây giờ em để Mặc Tử Hiên đi, còn gọi xe cấp cứu, nếu cô ta thật sự nói dối, Mặc Tử Hiên cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
Như mọi người đã biết, Mặc Tử Hiên không thích Chu Lâm, mẹ anh ta đã chơi cả cứng và mềm, buộc anh ta và Chu Lâm đăng ký kết hôn nhưng anh ta không chịu, nếu như hôm nay đi công cốc, anh ta sẽ càng chán ghét Chu Lâm.
“Anh Có, nều như lát nữa Chu Lâm thật sự đến bệnh viện, anh nhớ nói cho em biết kết quả nhé.”
Vừa rồi Ôn Nhiên đã dặn Mặc Tử Hiên, nhưng bây giờ cô vẫn nói với Cố Khải, Chu Lâm gấp gáp gọi cho cô như vậy, cô rất muốn biết cô ta đã xảy ra chuyện gì.
“Yên tâm đi, anh sẽ nói cho em biết kết quả.”
Cố Khải cười khúc khích, đây là chuyện vặt vãnh, Nhiên Nhiên có thể gọi điện thoại cho anh ấy là anh ấy rất vui vẻ rồi, đúng lúc là hiện tại anh ấy không có việc gì, anh ấy định tự mình đi xem náo nhiệt.