Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 217: Em quá thông minh, thật sự không tốt!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi Cố Khải đặt giỏ hoa quả trên tay xuống, anh chỉ về phía cửa với cô, Ôn Nhiên mỉm cười gật đầu rồi cùng anh đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, mới hỏi: “Anh Cố, anh đặc biệt có lòng đến đây thăm Tu Trần ạ? “

“Ừ, anh nghe nói đêm khuya em đã chạy tới rồi, anh lại là bạn tốt của Tu Trần, nếu anh không đến thì có phải là quá vô tình rồi?”

Giọng điệu Cố Khải mang theo vẻ trêu đùa, mỉm cười nhìn Ôn Nhiên, giả vờ tò mò hỏi: “Nhiên Nhiên, sao tối qua em lại biết Tu Trần nằm viện?”

Ánh mắt Ôn Nhiên chớp chớp, đi cùng anh vài bước rồi ngồi xuống ghế trên hành lang, sẽ không làm ồn đến Mặc Tu Trần đang ngủ ở trong phòng bệnh, lại có thể trông chừng, không cho những người rảnh rỗi đến làm phiền anh.

“Rạng sáng em tỉnh lại, không ngủ được nên nhắn tin cho anh ấy. Không ngờ anh ấy gọi lại ngay, em nghe thấy giọng nói ở đây, liền biết anh ấy nằm viện.”

Ôn Nhiên không nói mình bị cơn ác mộng đánh thức, bởi vì cô cảm thấy khó chịu cho nên mới gửi tin nhắn cho Mặc Tu Trần.

Cố Khải bật cười, có vẻ có chút ngoài ý muốn, lại có chút như cười trên nỗi đau của người khác khi mà Mặc Tu Trần bị bắt quả tang: “Thói quen nửa đêm tỉnh lại của em thật tốt, nếu không anh chàng Tu Trần này chắc chắn sẽ giấu em.”

Ôn Nhiên cười cười, không nói gì.

“Còn vết thương của cậu ấy thì sao, anh nghe nói không quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là lành hắn.”

Cố Khải là một bác sĩ, từ lâu đã quen với những người bị thương và bệnh tật, hơn nữa máy năm qua Mặc Tu Trần luôn bị người ta nhớ nhung, cũng không phải là chưa từng bị thương, anh thật sự cảm thấy không nghiêm trọng lắm.

“Vâng, không quá nghiêm trọng.”

Ôn Nhiên biết sự nghiêm trọng ở trong mắt Có Khải là sự đe doạ đến tính mạng.

Cố Khải lại trò chuyện với cô thêm vài câu, hỏi một cách thản nhiên: “Nhiên Nhiên, tình cờ là mấy ngày nay Ngọc Đình cũng ở thành phố C diễn thuyết, em gặp cô ấy chưa?”

Ôn Nhiên nhìn đôi lông mày đang cười của Cố Khải, bình tĩnh trả lời: “Gặp rồi ạ, sáng nay chị Đình mang bữa sáng đến cho Tu Trần, còn nấu canh cho anh ấy, nhưng tính tình của Tu Trần rất bướng bỉnh, không chịu uống.”

Cô tự hỏi, buổi trưa Thảm Ngọc Đình không đến hay là cô ấy đã đến, cô cũng không biết.

“Tu Trần có nói cho em biết cụ thể về vết thương của cậu ấy không?”

Nếu như Ôn Nhiên không biết chuyện Mặc Tu Trần bị thương có liên quan đến Thảm Ngọc Đình, cô đương nhiên sẽ không hiểu ý của Cố Khải, nhưng cô đã nghe Mặc Tu Trần nói rồi, lúc này, mặc dù Cố Khải đã khéo léo hỏi, nhưng cô vẫn hiểu.

“Anh Có, có phải anh muốn hỏi em có biết lúc Tu Trần bị thương chị Đình cũng ở đó đúng không? Hay là anh sợ em sẽ tức giận?”

Cố Khải bị cô hỏi ngược lại làm cho nghẹn họng, trên mặt anh thoáng hiện qua một chút ngại ngùng, cười khô khan: “Nhiên Nhiên, em quá thông minh, thật sự không tốt!”

cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh-nghien-217-0cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh-nghien-217-1

Lần này Cố Khải trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói đến đây, nếu anh còn muốn nói khéo thì thật là không ổn.

Ôn Nhiên cười nhẹ và dịu dàng: “Vâng, em nhận ra rồi, một người xuất sắc như Tu Trần, chị Đình thích anh ấy cũng là chuyện bình thường thôi. Em tin chị Đình không phải là loại phụ nữ dây dưa đến cùng như Trình Giai, cho dù trước đây chị ấy thích Mặc Tu Trần là biểu hiện ở trên mặt, sau này cũng sẽ chỉ để ở trong lòng.”

Sau khi cô xuất hiện ở phòng bệnh vào sáng nay, Thẳm Ngọc Đình liền rời đi rồi.

Buổi trưa cô ấy có đến hay không thì cô không biết, nhưng trước khi từ bỏ, ít nhất là Thầm Ngọc Đình sẽ không giống như Trình Giai, ở trước mặt của Mặc Tu Trần, cô ta đối xử với cô là một thái độ, lúc riêng tư lại là một thái độ khác.

Cô không thể ngăn Thảm Ngọc Đình thích Mặc Tu Trần, chỉ cần Thảm Ngọc Đình không chen chân vào hôn nhân của cô, hoặc là có thủ đoạn xấu cướp chồng của cô, cô liền có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Trong mắt của Cố Khải hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, anh nhìn đôi lông mày xinh đẹp tĩnh mịch của Ôn Nhiên, nghe cô nói một cách bình tĩnh, nhát thời anh lại không biết phải trả lời như thế nào.

Không nói đến việc Ôn Nhiên là em gái của anh, cho dù không phải anh cũng không cho phép Thẳm Ngọc Đình xen vào cuộc hôn nhân của cô và Mặc Tu Trần.

“Nhiên Nhiên, chuyện này em có thể yên tâm, Ngọc Đình sẽ không làm chuyện như vậy đâu. Nếu em ấy thực sự dám làm tổn thương em hoặc giở trò, anh sẽ không bỏ qua cho em ấy.”

Vẻ mặt của Cố Khải rất nghiêm túc, giọng điệu cũng nghiêm túc, Ôn Nhiên không ngờ anh lại nói vậy, ngạc nhiên chớp mắt, thản nhiên nói: “Anh Có, nếu người ta không biết, sẽ cho rằng anh là anh họ của em chứ không phải là anh họ của chị Đình đâu đấy.”

Cố Khải vui vẻ cười: “Anh là đang giúp lý lẽ chứ không giúp người thân, mặc dù Ngọc Đình là em họ anh, nhưng anh lại coi em như em gái anh, anh đã nói rồi, em đã gọi anh một tiếng anh Có, anh làm gì đó cho em là dựa vào thân phận này.”

Ôn Nhiên cười cười, đứng dậy nói: “Chúng ta quay lại phòng bệnh đi, có lẽ Tu Trần cũng tỉnh lại rồi.”

“Được!”

Cố Khải nhướng mày, sau đó đứng dậy, cùng cô quay lại phòng bệnh.

Thật ra, khi nãy Cố Khải vào phòng bệnh Mặc Tu Tràn đã dậy rồi, lúc ngủ anh cũng cảnh giác, giọng của Cố Khải không lớn lắm nhưng cũng đủ để đánh thức anh.

Anh không mở mắt ra ngay lập tức, vì anh muốn để Có Khải và Ôn Nhiên trò chuyện riêng một lúc, biết anh ấy đã tìm được em gái của mình nhưng không thể nhận, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

“Tu Trần, anh dậy lâu chưa?”

Nhìn thấy Mặc Tu Trần đang dựa vào đầu giường, trên tay cầm một tờ báo, không giống như vừa mới ngủ dậy, trong mắt Ôn Nhiên có chút kinh ngạc, mỉm cười đi về phía anh.

Mặc Tu Trần đặt tờ báo xuống, nhẹ nhàng nói: “Anh đã dậy được mấy phút rồi, nhìn thấy giỏ hoa quả đó anh liền đoán có người tới thăm. Em đi theo đi ra ngoài nói chuyện, cho nên anh không gọi em.”

Khi tầm mắt của Cố Khải và Mặc Tu Trần chạm nhau, anh ấy đã biết anh thật ra đã dậy từ lâu rồi, trong lòng anh ấy có một chút ấm áp, anh ấy mỉm cười nói: “Giỏ hoa quả này là tôi mua từ thành phố G đến đấy, hoa quả trong đó đều là loại có dinh dưỡng và ăn ngon. Thế nào rồi, có Nhiên Nhiên ở cùng, vết thương của cậu có phải lành nhanh hơn đúng không.”

Mặc Tu Trần cười không chút khách khí: “Đó là chuyện đương nhiên, không tin thì cậu có thể tìm một người để thử xem.”