Ôn Nhiên nhàn nhạt chớp mắt, nghỉ ngờ hỏi: “Không phải ở trong nhà máy sản xuất dược phẩm sao? Sáng hôm đó, anh và Đàm Mục cùng đến, nói đồng ý giúp em.”
Đó là giây phút bất lực nhất của cô.
Cô đương nhiên nhớ.
Trong mắt Mặc Tu Trần thoáng qua một tia mất mát, câu trả lời của cô đã nằm trong dự đoán của anh. Nụ cười tự tỉ hiện lên trên môi anh, giọng nói trầm thấp mang theo chút cô đơn: “Không phải, lần đầu chúng ta gặp nhau là tại một bữa tiệc bốn tháng trước. Em tham dự cùng với ba và anh trai của em, em còn giúp anh một chuyện nhỏ… “
“Bốn tháng trước?”
Ôn Nhiên cố gắp nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ ra được, hối lỗi nói: “Có lẽ trí nhớ em không tốt, cho nên không nhớ nữa. Anh nói như vậy là vì anh biết em, cảm thấy lúc đó em giúp anh, nên anh mới tốt bụng giúp em.”
“Dĩ nhiên là không phải.”
Mặc Tu Trần phủ nhận suy đoán của cô, nói: “Anh không phải là một cô gái tốt bụng và ngây thơ như em, anh không có thời gian để làm người tốt việc tốt. Anh giúp em là vì lần gặp gỡ đó, em đã khiến anh cảm thấy rất đặc biệt.”
Nói đến đây, Mặc Tu Trần dừng lại, hơi nghiêng người nhìn cô.
Nhịp tim của Ôn Nhiên lệch một nhịp, bởi vì anh đột ngột dựa gần và ánh mắt nóng bỏng đó, giữa mũi cô là hơi thở nam tính rõ ràng của anh.
Anh còn nói, cô khiến anh cảm thấy rất đặc biệt.
Cô đột nhiên có chút căng thẳng, chẳng lẽ anh muốn nói với cô, thật ra là anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, với ý nghĩ này, cô liền phủ nhận, không thể nào.
Mặc Tu Trần là người đàn ông như thế nào, tuy rằng anh không gần phụ nữ, nhưng mà loại phụ nữ nào mà anh chưa từng gặp qua, sao có thể yêu một cô gái non nóớt như cô ngay từ cái nhìn đầu tiên được.
“Cảm giác mà em dành cho anh cũng giống như cảm giác mà cô bé năm đó đã dành cho anh.”
“Sao có thể như thế được?”
Ôn Nhiên sững sờ hỏi, cô chợt nhớ ra điều gì đó, sắc mặt hơi đổi. Mặc Tu Trần cứ nhìn cô, không hề bỏ qua những thay đổi tinh tế trên khuôn mặt của cô, anh quan tâm hỏi: “Nhiên Nhiên, em sao vậy?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Không có chuyện gì, có lẽ là bởi vì em gần bằng tuổi với cô gái đã cứu anh, cho nên anh mới cảm thấy như thế.”
Cô nhớ lại giác mơ đã gây khó khăn cho mình trong nhiều năm, khi còn nhỏ, cô nói với ba mẹ, họ nói rằng những giấc mơ đó là thứ linh tinh, bảo cô không cần nghĩ lung tung thì sẽ không mơ thấy nó nữa.
Lần trước, cô hỏi anh trai, liệu giấc mơ đó có phải là điều mà cô đã trải qua không, anh cô nói cô là một cục cưng được ba mẹ ôm trong lòng bàn tay từ khi còn nhỏ, làm sao cô có thê trải qua những chuyện như vậy được.
Những ngày này, cô muốn mơ về nó một lần nữa, nhưng cô lại không thể mơ thấy.
Mặc Tu Trần mỉm cười, ngón tay thon dài xoa nhẹ mu bàn tay thanh tú của cô, dịu dàng nói: “Có lẽ là như thế, nhưng gặp được em anh rất vui. Nhiên Nhiên, mặc kệ Trình Giai hay người khác có nói gì thì em cũng phải tin tưởng anh, em chỉ cần tin anh. Sau khi chứng kiến mẹ anh nhảy lầu thời thơ ấu, anh không thể coi cuộc hôn nhân của mình như một trò chơi.”
Khi nói đến đây, vẻ mặt của Mặc Tu Trần có chút nghiêm túc, anh nhìn vào ánh mắt của Ôn Nhiên thật sâu, nghiêm túc: “Anh cưới em, không phải để trả thù Mặc Tử Hiên, cũng không phải trong tương lai có một ngày nào đó ly hôn với em. Cho dù anh tìm được cô gái hồi đó, anh cũng sẽ không vì chuyện này mà buông tay em đâu.”
Ôn Nhiên mím chặt môi cố gắng kiềm chế tâm trạng rối bời của mình, tuy lời hứa của anh không phải là lời tỏ tình mà còn hơn cả lời tỏ tình, cô tin anh là người nói được làm được. Cô càng cảm thấy, chỉ cần cô nghiêm túc với cuộc hôn nhân này, đối xử chân thành với anh. Ngay cả khi có một ngày nào đó phải ly hôn, cô cũng không hỗ thẹn với lòng.
“Vì vậy, em phải luôn tin tưởng anh, được không?”
Điều mà Mặc Tu Trần lo lắng nhất là Ôn Nhiên sẽ vì lời nói của người khác mà nghỉ ngờ, không tin tưởng anh.
Điều cắm ky nhất của vợ chồng hòa thuận là không tin tưởng nhau, càng đừng nói đến chuyện hai người họ không yêu nhau, ngay cả khi hai người yêu nhau cũng sẽ chia tay vì không tin tưởng, nghỉ ngờ nhau.
Đối diện với ánh mắt sâu hun hút của anh, Ôn Nhiên cảm thấy như bị mê hoặc, không tự chủ được mà gật đầu: “Được, em tin anh.”
Nghe vậy, hai mắt Mặc Tu Trần sáng lên, anh cúi đầu xuống, không nhịn được hôn lên môi cô một lần nữa.
Hương thơm dịu dàng ngọt ngào như hoa hồng khiến anh không thể dứt ra được, nhất là người phụ nữ ở trong vòng tay anh bị nụ hôn của anh làm cho ý loạn tình mê, khi môi hồng tràn ra, anh không kiềm chế được cảm xúc, thậm chí còn chạm vào người cô, đè cô trên ghế sofa.
“Nhiên Nhiên!”
Giọng nói anh khàn khàn rơi vào tai như thể giấy nhám mài mòn trái tim, lý trí còn sót lại của Ôn Nhiên đột nhiên hiện lên trong đôi mắt nóng bỏng chứa đựng một loại suy nghĩ nào đó của anh.
Cô yếu ớt dùng hai tay đẩy vào lồng ngực cường tráng của anh, giọng nói mềm mại quyến rũ tràn ra bờ môi đỏ mọng khiến chính cô giật mình: “Tu Trần, người cung cấp dược liệu vẫn đang đợi đó.”
Mặc Tu Trần ngưng tụ trong ánh mắt khẩn cầu của cô, hít sâu một hơi, áp chế lại dục vọng khó chịu của mình, lại nặng nề hôn lên môi cô, bất mãn đưa ra yêu cầu: “Tối nay về nhà, em giúp anh tắm.”
mm, Ôn Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt.
Giúp anh tắm, anh lại không phải trẻ con, còn đưa ra yêu cầu như vậy.
Mấy ngày nay, anh luôn giúp cô tắm, bởi vì anh vô cùng vui vẻ phục vụ cô, nhất là vào ban đêm, dù trước hay sau, anh đều tràn đầy nhiệt tình.
“Có được không?”
Thấy cô không đồng ý, lông mày anh khẽ ngưng tụ, ngón tay thon dài cố ý duỗi về phía chân cô…
“Được!”
Ôn Nhiên rùng mình thốt ra một chữ được.
Thấy đã đạt được mục đích, Mặc Tu Trần cong môi cười, kéo cô từ sofa ngồi dậy, vui vẻ nói: “Tối nay anh sẽ đi cùng em tiếp những nhà cung cấp dược liệu đó, cộng thêm Cố Khải, đảm bảo bọn họ không dám có ý kiến gì.”
Ôn Nhiên không nhìn khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười quyến rũ của anh, nhẹ nhàng đứng dậy nói: “Đi thôi, đừng làm cho mọi người phải chờ.”
Ở một mình trong phòng làm việc này với anh, cô thực sự lo lắng cho sự an toàn của mình. Người đàn ông này gần đây càng ngày càng quá đáng, không chỉ quấy rầy cô hàng đêm ở nhà để thực hiện những khóa học bắt buộc giữa hai vợ chồng, ngay cả ra ngoài rồi anh cũng dám ra tay.
Trước đây sao cô lại không nhìn ra, một con người lạnh lùng và thờ ơ như anh, lại có một nhu cầu mạnh mẽ như vậy.
“Anh sẽ gọi cho Cố Khải trước, xem cậu ấy đã tan làm chưa, bảo cậu ấy trực tiếp đến khách sạn.”
Mặc Tu Trần lấy điện thoại di động ra bám số của Có Khải, Ôn Nhiên đứng ở trước sofa, lặng lẽ nhìn anh nói chuyện điện thoại với Cố Khải. Vẻ ửng hồng trên gương mặt vì sự khiêu khích vừa rồi của anh cũng dần dần phai nhạt theo thời gian trôi đi.
khán Khách sạn mà những nhà cung cấp dược liệu đó ở là do Mặc Tu Trần yêu cầu Đàm Mục thu xếp.
Trong căn phòng riêng được trang hoàng lộng lẫy, đứng đầu là ba người Mặc Tu Trần, Ôn Nhiên và Cố Khải, một nhóm người, ngồi quanh một chiếc bàn tròn lớn.
Ba người cung cấp dược liệu mỗi người mang theo một trợ lý, ngoài Lý Thiến và Đàm Mục ra thì còn có Lạc Hạo Phong rảnh rỗi tham gia náo nhiệt.
Vì mối quan hệ giữa Mặc Tu Trần và Cố Khải, những người cung cấp dược liệu vốn kiên quyết tăng giá, nói chuyện rôm rả trong cả bữa tối, chỉ kém chút nữa là coi hai người họ như tổ tiên.