"Thái Lăng!" Tạ Cung Kỳ nhẹ nhàng thở ra,"Cuối cùng em cũng gặp được anh rồi, anh đã ở đâu vậy? Vì sao cả tối anh không mở máy thế, làm em lo muốn
chết."
Ngữ khí của cô dường như rất lo lắng, nhưng sao lại vậy?
Người đàn ông gọi cô đi tắm đêm qua không phải người tình mới của cô
sao?
Nghĩ đến đây, giọng Thượng Thái Lăng lập tức trở nên lạnh
nhạt, “Không cần phải dài dòng làm gì, anh chỉ muốn nghe một lời giải
thích từ em thôi. Tốt nhất là em lập tức nói cho anh biết, người tối qua gọi em đi tắm là ai?”
Cô cười một tiếng, “Thì ra là anh hiểu lầm sao? Vì vậy mà anh tức giận, không nhận điện thoại của em sao?"
Anh nhếch môi không nói.
Cô nhắc tới chuyện hôm qua khiến anh cảm thấy mất tự nhiên. Người phụ nữ kia, cô gái* kia… Chết tiệt!
*Bản gốc là xử nữ, nhưng theo mình, khi nhắc đến phụ nữ là nói chung, đàn bà là người đã mất trong trắng và con gái là người còn nguyên vẹn. Cho nên mình quyết định để là cô gái cho thuần Việt.
Anh thật hối hận khi tặng bộ váy đó cho Cung Kỳ, nếu anh không tặng bộ váy đó thì hẳn là tối qua anh không mắc sai lầm như vậy.
"Tối qua là em thật sự phải tăng ca. Người đàn ông đó là đồng nghiệp của em, anh ta tên Mike. Vì mọi người thay phiên nhau dùng phòng tắm. Vì lúc
đó anh ta tắm xong rồi, chỉ còn em chưa tắm nên anh ta mới tốt bụng nhắc nhở em thôi, còn việc anh ta gọi em là cưng ơi … Anh có biết không, đó
là lời cửa miệng của bọn họ đấy, vốn không có ý nghĩa gì cả."
Mày của Thượng Thái Lăng không hề giãn ra vì lời giải thích của cô, "Được,
cứ coi như em nói thật đi. Vậy tại sao lúc anh hỏi, em lại treo máy,
không chỉ vậy, đến lúc anh gọi lại cũng không được?"
"Đó là vì
máy em hết pin!" Cô oan ức giải thích, "Vì không còn pin nên em mượn máy đồng nghiệp gọi cho anh, có điều em gọi không được."
Nghe đến đó, anh thật sự muốn mắng mình là đồ ngu ngốc!
Nếu hôm qua làm rõ mọi việc, không nổi giận thì đêm qua đâu xảy ra chuyện như vậy?
Vì sao anh lại dễ xúc động như vậy chứ? Anh bực bội nắm chặt tay lại.
Chết tiệt! Bây giờ nói mấy chuyện đó còn có ý nghĩa gì nữa , sai lầm lớn
nhất đã xảy ra rồi. Điều duy nhất anh có thể làm bây giờ là không tổn
thương Cung Kỳ. Nếu cô biết chuyện ngày hôm qua, chắc chắn cô ấy sẽ
không chấp nhận được.
“Là do anh bất cẩn đánh rơi điện thoại." Anh nhẹ nhàng giải thích.
"Hẳn là bây giờ anh không còn tức giận phải không? Tổng giám đốc." Hiểu lầm
được xóa bỏ, trời quang mây tạnh khiến cô bất giác mỉm cười.
"Anh yêu em, Cung Kỳ." Anh áy náy giải thích. Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng.
"Em cũng yêu anh, Thái Lăng… Xin lỗi khi không thể ở bên anh, em hiểu là vì điều đó mới khiến anh hoài nghi em. Đều tại em ích kỷ, em không phải là cô gái tốt."
"Không, em không sai, là anh không tốt, anh không tin tưởng em, người xin lỗi nên là anh mới phải."
"Đừng áy náy, em không tức giận đâu!" Cô cười cười, "Thấy anh tức giận như
vậy, em rất vui, bởi vì nó chứng tỏ là anh quan tâm tới em, không phải
sao?”
Đúng, đúng, đúng. Là anh quan tâm tới cô, thật sự vô cùng
quan tâm tới cô. Nhưng anh cũng là người đáng phải xin lỗi vì đã xảy ra
quan hệ với người phụ nữ khác.
Nhắc tới đây, anh sa sầm giải
thích, "Cung Kỳ, anh thực sự… thực sự hi vọng được ở bên em, chẳng lẽ em không thể vì anh mà từ bỏ giấc mộng đó sao?"
"Thái Lăng…” Cô muốn nói lại thôi
Anh hiểu rõ cô , giọng điệu chần chừ của cô khiến lòng anh nảy lên một dự cảm không tốt,"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Cô vô cùng cẩn thận khi dùng lời giải thích, "Việc ấy! Công ty dự định hai năm tới sẽ làm một bộ phim hoạt hình có nền tảng lớn với chi phí khá
cao. Nhà sản xuất mời em tham gia, em cũng hơi dao động và hứng thú.
Chúng ta có thể…có thể kết hôn sau ba năm nữa không?"
Thượng Thái Lăng nhắm mắt lại, dựa người vào ghế, cảm thấy vô cùng mệt mỏi."Em biết không? Anh cảm thấy vốn dĩ trong lòng em không hề có anh. Công việc của em, giấc mơ của em, hứng thú của em còn hơn anh trăm ngàn lần. Anh có
sáu cái chân cũng không theo kịp. Anh mệt mỏi lắm rồi, anh không thể thi đua với chúng nữa đâu."
Cô giống như một đứa trẻ, tận tình rong
chơi trong thế giới mơ mộng của mình. Còn anh chỉ mong một người phụ nữ
luôn ây yếm chờ anh đi làm về và một đứa con…
"Aizzz… Tâm trạng
của anh đang không tốt, chúng ta để lúc khác bàn lại đi. Với lại, anh
đừng quên gửi học phí cho Cung Mai nhé, hẹn gặp lại anh sau." Cô lập tức ngắt máy trước, bởi cô hiểu mình nói gì thêm cũng vô ích. Đối với việc
này, họ vĩnh viễn không thể có chung quan điểm.
Anh nhìn chiếc di động im lặng, thở dài, chậm rãi thả người lên chiếc ghế, cảm thấy bây
giờ so với lúc không nhận được điện thoại của cô còn trầm trọng hơn.
Ba năm… Lại kéo dài thêm ba năm sao?
Anh thật sự không biết mình có thể chờ cô ba năm không? Mà có thật là ba
năm không? Hay còn nhiều lần ba năm khác khiến anh phải chờ?
"Nghe bà nói này, cháu trai! Đi gặp mặt Khang tiểu thư mà cháu lại nói là
mình có bạn gái từ mười năm trước rồi thì thật không phải phép, cháu
hiểu ý bà chứ?"
Tại đại sảnh của một nhà hành phương Tây, xuyên
qua tiếng nhạc tao nhã, Thượng Lâm Thải Hà nhẹ nhàng dặn dò cháu trai.
Nói xong, bà ưu nhã nhấp một ngụm trà.
"Cháu biết thế nào là đúng mực, bà nội."
Anh không ngừng suy nghĩ về chuyện Cung Kỳ muốn ở lại bên đó và cảm thấy tương lai của họ đang ngày một xa hơn, khó tác thành.
Nếu cô thật sự yêu anh, tại sao cô không muốn ở gần anh? Rốt cuộc là anh
chiếm bao nhiêu phần ở trong lòng cô, anh vô cùng hoài nghi điều đó.
Nhưng anh lấy tư cách gì để chỉ trích cô đây? Không phải đêm qua anh cũng
không ở nhà sao? Thậm chí, đối tượng lại còn là một người phụ nữ xa lạ.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh tràn ngập cảm giác áy náy.
"Thằng bé này, rốt cuộc cháu đang buồn phiền về chuyện gì vậy?" Thượng Lâm Thải
Hà nhìn cháu trai chăm chú, nhạy cảm hỏi: "Có chuyện gì xảy ra phải
không?"
"Không đâu ạ." Anh chỉ hi vọng được giải thoát khỏi buổi gặp mặt vô nghĩa này sớm một chút, để cho anh được bình yên một chút.
"Không phải là tốt rồi." Bà nói một cách sâu xa, "Nếu như cháu quen biết Khang tiểu thư từ trước, chưa biết chừng cháu đã thích cô bé rồi. Duyên phận
con người rất khó đoán. Biết đâu ông trời không định gắn ghép cháu với
con bé ở Mỹ mà là một cô gái ngay gần cháu thì sao."
Thượng Thái
Lăng nghe vậy lập tức cau mày,"Bà nội, cháu biết bà không hài lòng với
Cung Kỳ. Nhưng cháu thật sự mong rằng bà có thể thử chấp nhận cô ấy, bởi cô ấy rất quan trọng đối với cháu."
Thượng Lâm Thải Hà hơi nhíu
máy, “Nếu cô ta trở về vì cháu thì bà sẽ chấp cô ta. Nhưng nếu cô ta chỉ biết nghĩ tới bản thân thì cả đời này bà cũng không chấp nhận."
Anh không đáp lại cũng không muốn cãi nhau thêm với bà nội về vấn đề này.
Cung Kỳ không muốn trở về là sự thật. Cho dù anh có nói tốt cho cô thế
nào thì sự thật cũng không thay đổi, giá mà cô trở về thì tốt rồi…
"Khang tiểu thư đến rồi." Thấy một bóng người duyên dáng bước vào phòng ăn, Thượng Lâm Thải Hà lập tức kích động.
Thượng Thái Lăng đang ngồi đưa lưng về phía cửa lập tức ngoan ngoãn đứng lên,
đồng thời đoán xem Khang lão tiên sinh có đi cùng cháu gái hay không.
"Chúc bà khỏe mạnh, lão phu nhân." Thư ký mặc tây trang cung kính chào Thượng Lâm Thải Hà rồi giới thiệu: "Đây là Khang tiểu thư nhà chúng tôi."
"Bà khỏe mạnh, lão phu nhân." Khang Vi Băng lễ phép mỉm cười, ngẩng đầu quan sát bà nội của người xem mắt.
Tuy rằng đã già rồi nhưng Thượng Lâm Thải Hà luôn giữ gìn bề ngoài cẩn
thẩn. Do đó khó có thể nhận ra bà đã tám mươi, dáng người bà cũng nhỏ
nhắn, gương mặt lại không có mấy nếp nhăn, không trách ông nội của cô
luôn để bà trong lòng suốt mấy chục năm.
Vì tránh bị nghi ngờ,
ông nội để thư ký đưa cô đến. Điều đáng cười là, tuy ông không gặp trực
diện nhưng lại ngồi ngoài xe để ngắm nhìn bên trong.
"Xin chào, Khang tiểu thư." Thượng Lâm Thải Hà mỉm cười hỏi, "Ông nội của cháu dạo này ra sao rồi?"
Đúng là một cô bé xinh đẹp! Bà vừa nhìn là đã thích cô bé này rồi, xuất thân thì giàu có, khí chất lại không tầm thường, đưa tay lên cũng lộ ra vẻ
của một tiểu thư khuê các. Người thường học lâu chưa chắc đã bằng được
cô bé này, bà vô cùng vừa lòng.
"Nhờ ơn trời, ông nội cháu rất khỏe mạnh, ông cũng nhờ cháu gửi lời hỏi thăm tới bà." Khang Vi Băng trả lời theo phép.
"Đây là cháu của bà, Thượng Thái Lăng.” Thượng Lâm Thải Hà giới thiệu,"Thái
Lăng, đây là Khang tiểu thư. Bà nhớ không lầm thì tên cháu là Vi Băng,
đúng không?"
Khang Vi Băng hơi xoa cằm, “Đúng vậy, lão phu nhân.”
Nói xong, cô nhìn sang Thượng Thái Lăng.
Đúng lúc này, mắt cô mở thật lớn, ánh mắt vừa thoáng vẻ vui mừng lại vừa hoảng sợ khó hiểu, sau đó là dần dần tái nhợt.
Trời ơi, làm sao có thể là anh ta! Đối tượng tình một đêm tài năng của cô sáng nay.
Thượng Thái Lăng cũng mở mắt thật lớn khi nhìn thấy cô, đồng thời nghẹn họng.
Khi anh theo phép mà đưa tay ra, cô kinh hoàng tới mức không thể đưa tay ra để bắt lấy tay anh.
Hóa ra cô chính là tiểu thư của tập đoàn bách hóa kinh điển?
Anh không thể tin được vào mắt mình, dựa vào thân phận của cô, làm sao có
thể tùy tiện hiến thân cho một người đàn ông xa lạ ở quán bar?
"Ngồi xuống đi." Thượng Lâm Thải Hà gọi một tiếng, ánh mắt toát lên một nụ cười hài lòng.
Haha, xem ra hai đứa rất có duyên với nhau đấy chứ, lần đầu gặp mặt đã bị sét đánh không nói nên lời, lại còn mở to mắt nhìn nhau, xem ra là có hi
vọng đây.
"Khụ! Bà nội!" Thượng Thái Lăng hắng giọng, “Bà ở đay, bọn cháu không được tự nhiên lắm, có lẽ bà cứ về nghỉ ngơi đi ạ."
Ý cười trong mắt Thượng Lâm Thải Hà càng sâu.
Quả nhiên là bà không nhìn lầm, hai đứa chắc chắn là đang có tình ý với nhau, mới gặp mà đã muốn ngồi riêng với nhau rồi.
"Được, bà và thư ký đi trước, hai đứa cứ thoải mái tâm sự." Bà cũng không rườm rà thêm nữa, nháy mắt với thư ký rồi cùng nhau rời đi.