Tháng sáu, bờ biển xanh ngắt, tại khách sạn Norton.
Ngổi trước tấm gương to là một cô dâu xinh đẹp động lòng người, khăn chùm
đầu bằng lụa trắng dài từ mắt cá chân, nhưng có chút không hoàn hảo đó
là bụng của cô to lên mà chân tay vẫn thon đẹp như thường, dáng người
nhìn có chút buồn cười.
"Thật không hiểu sao cậu làm thích mặc bộ váy ngắn này, mặc váy bầu cũng tốt chứ sao?" Hàn Băng Khiết nhìn bạn
tốt, thẳng thắn phê bình, "Thẳng thắn mà nói, nhìn thế này không đẹp
lắm, hiện tại có rất nhiều mẫu váy lụa trắng thiết kế cho phụ nữ có
thai, cậu không biết à?"
"Nhưng mình thích bộ váy này." Thượng thiếu phu nhân, Khang đại tiểu thư thực kiên trì nói.
Cũng kỳ lạ, cô là người rất khó có thai, nhưng hàng đêm Thượng Thái Lăng lại yêu cầu vô độ khiến cô lại mang thai lần nữa, đây là tin vui của hai
nhà Thượng, Khang, người lớn hai nhà thiếu chút nữa mà đốt pháo ăn mừng.
Mà cô cùng Thượng Thái Lăng là cưới trước yêu sau đã là «Vợ chồng già»
rồi, theo lời mọi người nói, bọn họ căn bản là đang trong thời kỳ yêu
đương cuồng nhiệt, mỗi ngày đều dính lấy đối phương, trong mắt hai người chỉ có nhau khiến cho người khác nổi da gà.
Có sao?
Cô
không biết là anh đã là chồng cô đấy, mỗi ngày cô nghĩ anh có cái gì
không đúng? Mà cô là vợ của anh, trong mắt anh chỉ có mình cô có gì là
không đúng nào?
Cho đến hôm nay, cô vẫn không có hỏi anh và bạn gái cũ đã xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy điều đó không liên quan đến cô.
Dù sao, hiện tại con người anh, tim anh luôn ở bên cô, đây không phải là đáp án tốt nhất sao?
Có đôi khi, tìm hiểu kỹ cũng không phải là giải pháp tốt, không thể xóa bỏ mọi chuyện đó, mà bây giờ trong bụng cô lại đang mang thai đứa con thứ
hai của anh, con rất tin tưởng rằng ba mẹ con cô cũng đủ để đá bay đám
hoa đào bên ngoài.
Hôm nay bọn họ cử hành hôn lễ lần nữa, đây là
do Thượng Thái Lăng kiên trì muốnthế, muốn được sự chúc phúc của người
thân và bạn bè lần nữa, anh cho rằng trải qua hôn lễ lần này anh có thể
xác nhận cô là của anh.
Cô không phản đối tổ chức hôn lễ một lần
nữa, vì phụ nữ thường thiếu chuyên nghiệp trong chuyện này, hơn nữa lần
này anh cũng nhượng bộ, đồng ý cho cô mặc váy ngắn lụa trắng thấp ngực, lý do là, anh cho rằng bụng cô lớn như thế, cho dù ăn mặc gợi cảm, cũng không có người đàn ông nào để ý.
Hừ, nhất định là anh đã sai
lầm, cô trời sinh ra đã xinh đẹp, cho dù mang thai 10 tháng mặc bikini
cũng sẽ làm cho người đàn ông khác ngừng thở, anh thật là quá coi thường sức hấp dẫn của cô.
"Để cho cậu ấy mặc thế thì không ai sáng được với vẻ mị hoặc của cậu ấy đâu." Tần Gia Di cười hì hì nói.
Hôm nay các cô đều hóa trang thành thiếu nữ Hawai, trang phục sặc sỡ, đầu
cài hoa, nhìn không giống phù dâu chút nào mà giống như phục vụ khách
sạn.
"Mình cảm thấy Vi Băng mặc như vậy thực đáng yêu a." Lăng Như Tinh mỉm cười mơ màng nói.
"Đáng yêu như một chú ếch. " Cừu Y Nhiên tiếp lời.
"Ha ha ha ha. Ha ha ha ha. Rất chuẩn xác, Y Nhiên, cậu không hổ là nhà biên kịch !" Tần Gia Di rất không nể tình ôm bụng cười cười to.
"Các
cậu không cần ghen tị với hạnh phúc của mình." Khang Vi Băng nhướng mắt
lên. "Bên cạnh các cậu không có lấy một người đàn ông tốt, mình rất
thông cảm, lát nữa sẽ có nhiều thanh niên tuấn tú, các cậu nhớ rõ mở to
mắt một chút."
"Không cần nói với mình, mình chỉ tìm người đàn
ông tốt nhất trên thế giới thôi ". Lâu Thừa Vũ cười loại trừ mình khỏi
danh sách sắc nữ độc thân, có được tình yêu của Hình Tử Nguyên, cô không có gì yêu cầu nữa.
"Là người thứ hai thôi." Khang Vi Băng sửa chữa ."Ông xã tôi mới là tốt nhất."
"Ặc." Tần Gia Di làm bộ dạng nôn ọe. "Khi nào thì băng sơn nữ vương chúng ta
lại biến thành nô lệ của chồng? Mở miệng ngậm miệng đều là ông xã, như
vậy xem như nhân loại ở thoái hóa nga."
Trong lúc nhất thời, mọi người cười đến ngã trái ngã phải.
"Cô dâu đã chuẩn bị tốt chưa?" Thượng Tái Lăng đi vào phòng, tuấn trên mặt
lộ vẻ mỉm cười, trên người là bộ tây trang sậm màu do chính bà xã mình
chọn.
Cô thích nhìn anh mặc âu phục, vì cô mà toàn bộ quần áo của anh đều biến thành âu phục.
"Đến đây, đến đây, mấy chị em." Tần Gia Di vỗ tay, ra vẻ một người mẹ. "Lưu
lại không gian cho vợ chồng son, chúng ta đừng ở trong này làm chướng
mắt."
Mấy cô gái cười rồi đi ra ngoài.
"Có mệt hay không?" Trong phòng yên tĩnh, Thượng Thái Lăng đi đến gần chiếc gương nhíu
mi nhìn bà xã, anh ôm cô từ phía sau, đầu tựa vào mái tóc của cô, hai
tay vô cùng thân thiết vỗ về bụng của cô, ôn tồn hỏi: "Cục cưng có ngoan không, có làm em khó chịu không?"
Cô nhíu đôi mi thanh tú lại
không vui nói: "Cục cưng không có làm cho em không thoải mái, nhưng thật ra cái váy lụa trắng làm cho em rất không thoải mái."
"A?" Anh buồn cười hỏi: "Váy lụa trắng như thế nào cho em không thoải mái ?"
Cô rầu rĩ không vui nói: "Nó làm em giống như con ếch."
"Cái gì?"
Cô tâm tình thật xấu nói: "Em mặc vào giống con ếch."
Anh nghe hiểu, lại cẩn thận nhìn cô một lần, miệng phì cười không kìm được.
Ừm. Mấy người bạn của cô lực quan sát rất mạnh, cũng chính xác đấy.
"Người ta phiền đã chết, anh còn cười?" Cô cẩn thận, đẩy ra anh, làm như muốn
hái quay đầu ."Lại cười a, lại cười em không kết hôn, mình anh đi kết
hôn đi."
Thượng Thái Lăng cười ôm cô vào trong lòng, đem đầu cô đặt tại trước ngực, mỉm cười trấn an cô.
"Đừng tức giận, bà xã đại nhân, Em làm sao mà giống ếch được?"
Khang Vi Băng cảm thấy vừa lòng, lại nghe anh nói ——
"Em chính là một con ếch cái xinh đẹp."