Âm nhạc bên tai quá sức ồn ào khiến trong một khắc tôi
cứ tưởng mình nghe nhầm, bấu chặt vào hộp trang sức trên tay, tôi trừng
mắt nhìn Triệu Thiên, nụ cười trên mặt dần tan biến :”Thật sao?”
Triệu Thiên cũng không giỡn nữa, vẻ mặt vô cùng nghiêm
túc, nói : “Thời điểm bọn tôi rời đi bọn họ mới tới. Tuy rằng không giáp mặt
nhưng gương mặt Tiêu lão đại làm sao tôi nhìn nhầm được, chỉ là gương mặt cô
gái đi cùng thì tôi chẳng thể nhận ra.”
Vỗ vỗ vai cậu ta, tôi nói: “Ngồi vào bàn đi, chị gọi
rượu ngon cho cậu. Hôm nay sinh nhật cậu, chị sẽ mời toàn bộ.”
“Ây đừng có . . . . .” Triệu Thiên kéo tay áo tôi níu
lại. Quả nhiên vẫn là tiểu hài tử, làm chuyện có lỗi liền cảm thấy lo âu , bứt
rứt, cái bộ dạng ngu ngốc này thì ai nỡ trách phạt đây.
Ta khoát tay, nói : “Không có sao đâu.”
Sau đó tới quầy bar, bảo người mang rượu ngon tới bàn
Triệu Thiên. Bản thân tôi cảm thấy thật phiền chán, bèn trở vào văn phòng tránh
mặt những kẻ phiền phức ngoài kia.
Ném hộp trang sức lên bàn, tôi không vội vàng
tức giận như thường lệ. Tin tức Triệu Thiên nói chắc chắn không phải nói
dối, nhưng bản thân người cung cấp chắc chắn cũng không tốt đẹp gì. Nhìn vẻ mặt
vui sướng thấy người gặp họa của cậu ta, theo như những gì tôi hiểu biết vì cậu
ta, chắc là muốn tôi và Tiêu Quân cãi nhau hay chí ít cũng xung đột mâu thuẫn
nho nhỏ. Nói chung là không được nóng vội, cứ coi như Triệu Thiên tính trẻ con
đi, tội một nỗi xem ra cậu ta có hảo ý nên mới nhắc nhở tôi, thôi thì cũng
chẳng nỡ trách.
Tuy nhiên, tin tức không phải dối trá, cũng không phải
hơi nước thế nên cũng phải điều tra mới được.
Nếu đã phát hiện mình có tình cảm với Tiêu Quân từ
trước, vì sao khi nghe tin này tôi chỉ biết cười trừ. Bởi vì người đó là Tiêu
Quân – một nam nhân quá hoàn hảo, việc anh ấy có người này người khác theo đuổi
thì có gì lạ…,Ngược lại, nếu anh ấy chỉ có mình tôi, đó mới là lạ đấy. Nhưng từ
giây phút tôi biết tôi yêu anh ấy, thì bất kì cô gái nào dám chen vào giữa
chúng tôi sẽ là kẻ thù của Ngôn Tử Kỳ.
Tuy rằng tôi chẳng muốn biến mình thành một bà già đa
nghi phiền hà chút nào, nhưng mà thứ tình cảm mang tên tình yêu này đúng là ma
lực đáng sợ. Nhìn chiếc di động chằm chằm, ném từ tay trái sang tay phải,
rồi lại ném sang tay trái… làm như vậy đến n lần mới quyết định bấm số gọi cho
Tiêu Quân.
Có thể giả bộ rằng có việc muốn hỏi anh ấy, hay là bảo
nhất thời nhớ muốn gặp cũng được. Tóm lại là thế nào cũng xong, miễn sao đừng
hỏi anh đang làm gì là được! Đối với một người nghĩ ngợi chu toàn cho kế sách
của mình như vậy thì việc đầu bên kia tắt máy là một sự sỉ nhục vô bờ bến. Liên
tục phải nghe giọng nữ lạnh băng từ hệ thống báo không thể liên lạc là tôi tức
muốn chết, chỉ muốn văng mấy câu tục xả vào cô ta. Có điều xả giận với hệ thống
tự động? Chuyện ngu xuẩn như thế tôi chịu, không làm nổi đâu, đành phải
cúp máy. Lập tức trong cái đầu thiếu muối liền nghĩ ra một người – Điền
Tiến. Và đó cũng là lần đầu tiên tôi gọi cho cậu ta mà không phải vì muốn nhờ
vả. Ây.
Điện thoại của Điền Tiến đúng là túc trực 24h.
Giống như ấn tượng lúc trước của tôi, không lần nào tôi gọi điện nhờ cậu ta mà
điện thoại không thông, thậm chí còn chưa từng phải gọi tới cuộc thứ hai. Rất
nhanh, bên kia vang lên tiếng nói bất di bất dịch của cậu ta , à còn mang theo
một chút cung kính nữa, hắc hắc, “Ngôn tỷ, có chuyện gì sao?”
Tôi cười khẽ, thản nhiên nói: “Tiêu Quân tắt điện
thoại, tôi gọi điện không được, có phải đang bận hẹn với ai đó?”
“A. . . . . . Không không. . . . . . Lão đại không hẹn
hò gì a. . . . . .”Người ở đầu dây bên kia nghe thấy tôi hỏi vậy cảm thấy bối
rối, nói năng lắp ba lắp bắp.
Tôi hừ lạnh, Tiêu quân cũng thật là. Sao có thể để một
người thật thà đến mức ngốc nghếch như thế bên người? Chưa khảo đã sưng, coi
chừng có ngày sẽ hại anh tơi tả đấy! Giọng điệu cố gắng nín nhịn tức giận hết
mức có thể, mang theo chút giễu cợt giông như nói “ Chị đây biết hết rồi, chú
biết điều thì nói hết ra”: “Điền Tiến a, làm sao mà đột nhiên cà lăm vậy? Nghe
người ta nói khi nói dối con người thường cà lăm, có phải cậu đang nói
dối”
“Ngôn tỷ, sao chị lại hỏi thế. . . . . . Lão đại không
có hẹn ai, thật mà.” Điền Tiến còn cố vùng vẫy giãy chết.
” Cậu đừng có mà biện minh, khai ra mau,
anh ta đang đi cùng Chu Tuyền phải không?” Giống như phản xạ có điều kiện ,
nghe Điền Tiến nói thế tôi liền nghĩ ngay tới Chu Tuyền. Đột nhiên trong đầu
nghĩ ra, một nữ nhân xuất sắc như cô ta mới xứng với nam nhân như anh. Con mẹ
nó! Xứng cái rắm, có nằm mơ cũng đừng mong xứng với anh. Tôi đã bên anh ta bốn
năm rồi, Ngôn Tiếu gọi là ba ba bao nhiêu lâu mà cũng có ( dám) phản đối câu
nào đâu. Đúng, tôi không nên nghĩ quá nhiều, không nên , không nên!
“Ngôn tỷ,em không muốn lừa dối chị, nhưng cũng không
thể bán đứng lão đại.”Điền Tiến không nức nở, bối rối giải thích.
Tôi im lặng. Cậu nha, tuy rằng miệng nói không có bán
đứng, nhưng phản ứng của cậu đã thành bán đứng lão đại chết tiệt đó hoàn toàn
rồi, “Điền Tiến, đừng nói với lão đại nhà cậu là tôi gọi,bằng không tôi
sẽ mách Tiêu Quân là cậu bán đứng anh ấy . Còn nữa, ngày mai xuống chỗ tôi, tôi
có việc cần nhờ.” Nghe Điền Tiến sợ sệt đáp ứng, tôi mới cúp máy.
Quả nhiên vẫn là Chu Tuyền, chết tiệt. Sao trong đầu
toàn mấy cái hình ảnh đen tối của hai người họ? Mà tối qua Tiêu Quân nóng bỏng
trên giường đến vậy…. Khụ khụ, chắc là không còn sức mà chiến đấu với “Chu yêu
tinh” kia nữa đâu.
Càng không muốn nghĩ tới, đầu óc lại càng tưởng tượng
lung tung. Cuối cùng vẫn là một đêm không ngủ được.
Hôm sâu, đúng như đã hẹn, Điền Tiến ngoan ngoãn
đứng trước mặt ta. Nhìn từ trên xuống, từ trong ra ngoài, từ trái sang phải.
Tên này trung thành có thừa ( đó là thứ tôi lo sợ) sức vóc lực lưỡng ( cái này
không quan tâm) nhìn bản mặt không giống tên đại ngốc ( chỉ giống ngốc thôi),
không biết dùng cậu ta làm tay trong có nguy hiểm không nữa?Vì thế tôi vỗ vỗ
vai cậu ta, thở dài, vẻ mặt giống như bác thợ rèn sắt không thành thép,
haizzzz, “Điền Tiến a, cậu nói gì với Tiêu Quân mà anh ấy cho tới đây?”
Điền Tiến gãi gãi đầu, “Em nói tới giúp chị
khuân đồ.”
Tôi đánh giá lại cậu ta, quả nhiên với cái sức vóc này
thì đó là cái cớ hợp nhất. Thật sự là nhịn không được muốn trêu chọc một chút,
tôi cười cười, chỉ tay vào mấy cái bom bia, “Nếu đã nói tới đây khuôn đồ,
tôi cũng không nỡ … lãng phí lao động. Mấy cái này mang vào kho hàng đi, mang
xong thì vào văn phòng tìm tôi.” Rõ ràng ý tứ là trêu cợt, vậy mà cậu ta chẳng
nói nửa lời, lặng lẽ bê đi, 囧 ( Sao giống con
dâu về nhà mẹ chồng quá đi).
Hành động của người làm hộ vệ quả nhiên không bình
thường chút nào, tôi mới bước vào văn phòng, còn chưa kịp ngồi vào chỗ cậu ta
đã vào rồi, “Ngôn tỷ, còn chuyện gì sao ạ?”
Vì thế, tôi rất nhiệt tình kéo cậu ta ngồi vào
ghế, lại rót cho cậu ta chén trà. Liên tục làm những động tác…. Khiến cậu ta
tưởng đang nằm mơ…. Dưới địa ngục, bưng chén trà, cảm thấy có điểm không ổn,
Điền Tiến nói, “Ngôn tỷ, có chuyện gì chị nói đi, cái bộ dạng này thật dọa
người.”
Tôi nheo mặt lại, có thể đi theo Tiêu Quân lâu như vậy
quả nhiên bị ngược đãi không ít, này nha, tôi đối đãi tốt như vậy lại làm cậu
ta sợ hãi! Cười hắc hắc, tôi cọ cọ mông, ngồi cạnh cậu ta, bàn tay còn gian trá
sờ sờ mấy bắp cơ săn chắc, đúng là chủ nào tớ nấy, cơ bắp gì mà chắc nịch… như
đá, “Điền Tiến, cùng chị nói chuyện phiếm đi.”
Cậu ta thật thà gật đầu đồng ý, nhưng người thì theo
bản năng dịch xa ra một chút, tuy nhiên cũng không dám dịch ra quá xa, sợ tôi
nổi giận mà, “Ngôn tỷ, chị có chuyện gì cứ nói.”
“Gần đây cậu bận rộn đi theo Tiêu Quân, có chuyện gì
bận rộn à?” Tôi uống trà, cười hỏi, kì thực là đang dùng ánh mắt cảnh cáo: nói
hay không, không nói xem… chị vứt xác cho chó nó gặm!
Điền Tiến có chút kinh ngạc, “Ngôn tỷ, chẳng phải
trước kia chị từng nói sẽ không hỏi chuyện của lão đại?”
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ!”
Trước kia làm sao tôi biết tôi sẽ yêu anh, trước kia tôi còn tự hỏi bao giờ thì
anh ngán tôi, muốn ném tôi đi. Trời mới biết, người bấy giờ nhất quyết không
chịu buông ra lại là tôi!”Điền Tiến, Ngôn tỷ chưa bao giờ coi cậu là người
ngoài, cho nên lần này cậu phải giúp tôi đó.”
Cậu ta quả nhiên thở dài, mếu máo nói: “Ngôn tỷ, mấy
năm nay chỉ luôn giúp đỡ em rất nhiều, nếu có việc gì chị cứ giao cho em.”
Tôi thở dài. Mấy năm nay tôi lôi cậu ta ra làm cu li
sai vặt, thế mà cậu ấy lại hóa thành tôi giúp đỡ rất nhiều, như vậy có khác gì
chửi khéo tôi là kẻ không ra gì không! TT_TT
( Ngôn Tử Kì đổi giọng nhờ vả)
“Chị cùng Tiêu Quân dạo này có một vài chuyện. Chị sợ
anh ấy. . . . . . sợ anh ấy thay lòng đổi dạ, em có thể giúp chị quan sát hành
động dạo này của anh ấy hộ chị được không?Em cũng biết mà, mấy năm nay bọn chị
ở bên nhau thật sự đã chẳng dễ dàng gì, vậy mà giờ đây lại vì một nữ nhân mà
tan rã thì thật chẳng đáng.” Vụng trộm liếc vẻ mặt buồn rầu của Điền Tiến, tôi
cười thầm, cá cắn câu rồi.
Nói một hồi, Điền Tiến quả nhiên trăm phần đồng tình,
cau mày nói: “Kỳ thật em cũng không rõ lắm, chính là cái hôm chị bị bắt đi, lão
đại rất lo lắng, bất đắc dĩ anh ấy mới tới tìm cha rồi mới gặp cô ta. Sau này
lại thường gặp Chu Tuyền, thực ra thì gặp nhau tình cờ thôi. Có điều em
cảm thấy rất lạ, mỗi khi cô ta làm một vài động tác thân thiết với lão đại, nếu
ở chỗ đông người, đáng lẽ phải từ chối thì lão đại lại mặc kệ, mà nếu ở chỗ
kín, thì anh ấy lại khước từ!”
“Nói cách khác, khi nào có nhiều người thì anh ấy
nguyện ý cùng thân thiết với Chu yêu… à quên Chu Tuyền, còn ở nơi ít người thì
lại khước từ?” Tình báo như vậy càng làm tôi mờ mịt, thật sự là rất kì lạ. Chỉ
có một giả thuyết duy nhất đó là anh ấy muốn diễn trò, bởi vì diễn trò thì phải
có người xem mới thú vị nga, nhưng quan trọng là anh ấy diễn cho ai xem? Kẻ
thù? Người nhà? Hay là. . . . . . Tôi?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trên sân khấu phỏng vấn hôm nay:
Tuyết Mặc: Tử Kì, nói xem thích nhất ai?
Tử Kì: Ngôn Tiếu, bà ngoại, Ngôn Tử Phàm, Tiểu
Cẩn, Điền Tiến, Chu Tuyền ( chút tí xíu) , con mèo Tiểu Hoa dưới lầu, con chó
đen nhỏ trên lầu. . . . . .
Tiêu Quân: . . . . . .
Tuyết Mặc: nói xem còn thích ai nữa không?
Tử Kì: CÒn nữa sao? Ngoài mấy người này ra còn ai nữa,
chẳng lẽ bà kêu tôi đi thích Mộ Dung Cạnh?
Tiêu Quân: ( lật bàn ) Lão Tử mặc kệ, lão tử không
diễn nữa! !