Đầu tiên là bị Tiêu Quân quở trách, tôi đành hi sinh
thân thể để anh bớt giân, sau đó vừa tới quán bar đã gặp phải “tiểu mĩ nhân”
Chu Tuyền đòi thách thức tôi uống rượu, đánh nhau. Còn chưa lại sức đã bị Tiêu
Quân ép vào cửa lạnh lẽo “làm kịch liệt” tới hai lần!tôi chợt nhận ra, có lẽ
luôn có một thế lực siêu nhiên nào đó thích thú vây lấy tôi, hại tôi suýt chết.
Vốn cứ tưởng sẽ có một ngày nghỉ ngơi thoải mái, nào ngờ tiếng động ồn ào ngoài
phòng khách làm tôi có muốn giả điếc cũng chẳng xong.
Mặc nguyên quần áo ngủ mỏng manh, loẹt quẹt đôi dép
lê, tóc rối bù như tổ quả, có hơi tức giận xô cửa ra, dồn khí đĩnh đạc
quat:“Ngôn Tử Phàm, Ngôn Tiếu cười cái gì mà lớn thế hả, có biết……” Tôi trợn
trừng mắt, những tiếng còn lại nghẹn ứ trong cổ họng.
Rốt cuộc là tôi có nhìn lầm không đây? Sao lại là Mộ
Dung Cạnh?Cậu ta… cậu ta…… làm sao lại xuất hiện ở đây, đã vậy còn ôm bảo bối
trong lòng cười ngất! Chẳng lẽ là tôi bị ảo giác ? Ảo giác ? Mộng du? Ra sức
lắc đầu, thậm chí còn bấu chặt vào tay.. ôi, đau chết đi được, thế này thì
không phải mơ rồi, như vậy, làm sao cậu ta lại ở nơi này!!
“Mộ Dung Cạnh, sao cậu lại ở đây?” Dù cố cũng
không khiến tôi hết ngạc nhiên, tôi nói chói tai tới mức chính mình còn ngạc
nhiên. Hung hăng bước tới thật nhanh cướp Ngôn Tiếu từ tay cậu ta, động
tác thô lỗ như vậy đáng lẽ phải khiến con bé bị dọa khóc òa, vậy mà con
bé chẳng những không khóc còn cười khành khạch vô cùng thích thú, cái con bé
này tính tình quái đản chẳng biết giống ai đây ( Nhím : Ngốc quá……Có mỗi người
a).
Hiển nhiên Mộ Dung Cạnh cũng không ngờ được sự xuất
hiện bất ngờ của tôi, tiểu tử trong lòng phút trước còn đó mà giờ đã bị
giật lại, ánh mắt có chút ngạc nhiên, tay vẫn giữ nguyên tư thế ban
đầu,“Tử này, cậu sao thế?”
Tôi cau mày, nói,“Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi……” Mộ Dung Cạnh còn chưa kịp trả lời thì tiếng bà
ngoại từ bếp vọng vào đã cắt ngang, bà ngoại bưng bát canh nóng đặt ra bàn ,
không hài lòng nói,“ Ngôn Tử Kì, sao lại ăn nói bất lịch sự thế hả, vừa
rồi thằng bé gọi điện tới tìm gặp cháu, là bà bảo nó lên đây.”
Tôi ôm chặt bảo bối, thất thểu nhìn bà ngoại. Ôi bà ơi
là bà, rốt cuộc bà có hiểu rõ tình hình hiện tại hay không, tự nhiên còn đem kẻ
này tới nhà, nhỡ đâu để Mộ Dung Cạnh biết bảo bối là con cậu ta, đã vậy còn bám
theo tôi không dứt. Như vậy còn chưa đủ loạn sao, chẳng lẽ cần thêm nữa mới đủ
sao.
“Mẹ, đồ chơi, đồ chơi.” Ngôn Tiếu chỉ vào con búp bê
lớn đặt trên ghế sôpha“Thúc thúc mua .”
Tôi liếc mắt nhìn con búp bê tinh xảo đến từng đường
nét, vừa thấy đã biết giá trị không nhỏ, hơn nữa không phải có thể mua
con búp bê thế này ở bất kì đâu. Ý thức được chuyện này, sắc mặt tôi tối sầm
lại, nam nhân này sớm đã chuẩn bị món quà tốt thế này, xem ra cậu ta đã quyết
tâm lắm rồi.
Mộ Dung Cạnh tươi cười có điểm chua sót, miễn cưỡng
cười nói:“Tôi chỉ định tới thăm cậu. Tử này, đừng khó khăn vậy có được không.”
Nơi này là địa bàn của tôi, tôi khó chịu thì có sao,
chính xác là tôi không chào đón sự có mặt của cậu đấy, có sao không? Tôi không
một cước ném cậu ra ngoài cửa đã là may cho cậu lắm rồi đấy.
Tôi nói,“Tôi cũng có lời cần nói với cậu, chờ tôi thay
quần áo.”Thả Ngôn Tiếu ra, tôi chán nản vào phòng thay đồ.
Chờ tới khi tôi hoàn thiện bề ngoài đã thấy Ngôn Tử
Phàm cũng Ngôn Tiếu ngồi ở ghế ăn cũng nhau chơi đùa con búp bê , mà Mộ Dung
Cạnh chỉ lẳng lặng ngồi một mình trên sô pha, ánh mắt ôn hòa lại tràn
ngập cưng chiều.
Nhìn biểu tình hiện lành của cậu ta lòng tôi càng cảm
thấy bất an, nhịn không được giọng nói có chút khẩn trương,“Mộ Dung, chúng ta
ra ngoài nói chuyện”
Bà ngoại đang bận rộn nấu ăn trong bếp thấy chúng tôi
có ý định ra ngoài, ngạc nhiên hỏi:“Đến giờ ăn trưa, hai đứa định đi đâu?”
Mộ Dung Cạnh như thuận cười, dịu dàng nói,“Bà
ngoại , chúng cháu ra ngoài nói chút chuyện.”
Thấy bà còn định nói thêm gì đó, tôi vội vàng lôi Mộ
Dung Cạnh đi. Khi cửa thang máy bật mở, tôi không khỏi ngây ngẩn, Tiêu Quân từ
trong thang máy bước ra, cũng có chút ngạc nhiên, nhìn nhìn tôi, lại nhìn Mộ
Dung Cạnh, ánh mắt híp lại, nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì.
Chỉ thấy anh hướng Mộ Dung Cạnh chào hỏi,“Hai người
định đi đâu? Mộ Dung tiên sinh nếu đã tới sao không ở lại thêm một lát?”
Tôi chăm chú nhìn anh, theo hướng anh nhìn, tôi
mới nhận ra tay mình nãy giờ vẫn nắm chặt lấy cổ tay Mộ Dung Cạnh, vội vàng bỏ
ra…,“Tiêu Quân sao anh lại tới?”
Thấy tôi bỏ tay ra rồi, khóe miệng anh mới nhếch
lên ý cười thỏa mãn, nói:“Anh định tới ăn cơm, nhưng xem ra là tới trễ rồi ?”
“Không đâu, bà ngoại mới nấu xong thôi. Em với
cậu ấy có chút chuyện cần nói.” Tôi ấn gọi thang máy, ý bảo Mộ Dung Cạnh đi vào
đi.
Mộ Dung Cạnh vẫn như cũ trầm mặc,dường như là thất
vọng, mãi mới nói,“Tiêu tiên sinh, lần khá gặp hẹn dùng bữa.”
“Nhất định, vậy hôm nay không giữ anh, hẹn gặp lại.”
Tiêu Quân khách sáo nói xong, xoay người tiến gần cửa, thuần thục lấy chìa khóa
ra ở cửa đi vào,khoảng khắc đóng cửa, còn không quên hướng phía tôi và cậu ta
cười. Kì lạ là.. tôi nhớ khi đi ra.. không có khóa cửa vậy thì anh ấy lấy khóa
mở cái gì. ( =-=)
Mộ Dung Cạnh nhìn thấy chìa khóa trong tay anh, sắc
mặt ngày càng tối sầm lại đứng trong thang máy, không nói nửa lời, bộ
dáng lãnh đạm như vậy là lần đầu tiên tôi thấy.
Hai người ra khỏi khu nhà, cách đó không xa có một
quán trà. Tìm được chỗ ngồi thích hợp. Mộ Dung Cạnh mới thở dài, sâu kín
hỏi,“Hai người sống cùng nhau?”
Tôi bình tĩnh nhìn gương mặt điển trai, cảm thấy có lẽ
cậu ta hơi quá phận rồi, cậu ta lấy quyền gì mà hỏi tôi chuyện này? Tôi đoán có
lẽ Mộ Dung Cạnh bị động tác “ vô tình” rút chìa khóa của Tiêu Quân ban nãy kích
động rồi :“Cũng có thể xem là thế, chúng tôi ở cùng một khu, vả lại với quan hệ
của chúng tôi bây giờ thì cũng không khác biệt lắm.”
Uống một ngụm trà lạnh, hôm nay trời thật là
nóng, uống một ngụm trà thanh mát cảm thấy khoan khoái biết bao, dập tắt bao
nhiêu tức giận trong lòng tôi:“Mộ Dung, cuộc sống của tôi bây giờ tốt lắm, tôi
nguyện ý cũng cậu làm bạn, và tôi không muốn cậu quấy rầy gia đình tôi.”
Mộ Dung Cạnh bóp cái chén, không chớp mắt nhìn chằm
chằm chén trà lạnh, giống như đang do dự điều gì đó, thật lâu sau mới thong thả
mở miệng nói:“Tử này, cậu đừng tuyệt tình như vậy được không, Ngôn Tiếu cũng là
con của tôi mà.”
Lời cậu ta nói như sét đánh mạnh vào đầu tôi, nháy mắt đem tôi chém làm đôi, há hốc mồm không biết nói gì, chuyện muốn
giấu kín , chẳng phải cuối cùng vẫn lộ ra sao? Chẳng lẽ kẻ này thật sự muốn
cướp con của tôi?
Cơn tức vừa chìm xuống lập tức lại trỗi dậy cao thêm
mấy trượng, tôi đập bàn thật mạnh, quát to:“Mộ Dung Cạnh, cậu điều tra tôi?”
Không trả lời đồng nghĩa với đồng ý, tôi dùng sức dùng
nắm đấm giáng mạnh xuống cái bàn, cái bàn yếu ớt vang lên “Oành” một tiếng,
khiến mọi người trong quán hoảng sợ đều hướng tới tôi và hắn.
“Mộ Dung Cạnh, cậu có tư cách gì mà nói tôi tuyệt
tình, lúc trước là kẻ nào luôn quấn quýt lấy tôi làm nũng, kẻ nào luôn muốn tôi
an ủi? Là ai kiên quyết nhờ tôi giúp cưa cẩm người khác? Là ai mặt dày mặt dạn
dụ tôi lên giường trong khi luôn miệng nói chúng ta là bạn? Là ai không một câu
từ biệt bỏ tôi lại, còn bản thân đi ra nước ngoài sinh sống?Tôi phải chịu đựng
bóng ma của quá khứ ngần ấy năm là do ai hại?Giờ này cậu còn có tư cách gì nói
tôi tuyệt tình, có tư cách gì nói Ngôn Tiếu là con cậu! Khi tôi mang thai, chịu
khổ sở biết bao, ăn gì cũng không nổi, lúc đó cậu ở đâu?Khi đứa trẻ trong bụng
tôi thiếu chút nữa bị mất đi, cậu ở đâu? Khi tôi mổ bụng lấy đứa trẻ ra, mất
biết bao nhiêu máu, cậu ở đâu? Cậu dựa vào đâu mà nói đi là đi, nói đến là đến.
Rốt cuộc ai cho cậu cái quyền đó. Mộ Dung Cạnh , tôi nói cho cậu hay, đúng là
cậu rất tài giỏi, quả thật cậu có thừa tài năng để kiêu ngạo với đời, nhưng cậu
cũng chẳng phải trung tâm của sự chú ý, trái đất cũng không vì cậu mà ngừng
chuyển động. Ngày hôm nay, tôi vô cùng thoải mái mà nói vào mặt cậu, tôi cực kì
không mong gặp lại cậu, cũng không muốn gặp lại cậu, tôi ước gì tôi không quen
biết cậu, cậu đừng bao giờ mơ tưởng cướp được Ngôn Tiếu!”
Tôi chẳng thèm ánh mắt kì quái của mọi người nhìn tôi.
Một hơi đem toàn bộ nỗi giận tích tụ bấy lâu trong lòng coi như đống rác mà đổ
đi. Nhìn mặt cậu ta tái nhợt, trắng bệch không một giọt máu, bỗng cảm thấy mọi
tức giận đều tan biến hoàn toàn.. như gió thoảng mây bay, lại cảm thấy thương
cảm cho cậu ta, mong rằng… nếu còn cảm thấy áy náy, tốt nhất cậu nên tự mình
rút lui đi, Mộ Dung Cạnh.
Chỉ thấy bàn tay cầm cái chén run run , tôi nhìn chằm
chằm, một giọt nước mắt theo khóe mắt cậu ta tràn xuống không hề báo
trước, một Mộ Dung Cạnh yếu đuối như vậy… tôi không quen. Trước đây khi giận
nhau, cho dù tôi có giận dữ tới đâu, quyết tâm không thèm chơi với cậu ta nữa,
cậu ta luôn lộ ra vẻ mặt không quan tâm, sau đó, chỉ có tôi mềm lòng, tự mình
tha thứ cho cậu ta.
Không ngờ chỉ trong vài năm, khi mà tôi đã trở nên
cứng rắn hơn nhiều thì … hắn ( giờ dùng cả hắn lẫn cậu ta, vì giờ Tử Kì có vẻ
thương cảm hơn rồi mà ) lại có bộ dáng như thế. Kí ức bất chợt ùa về, những kỉ
niệm ngày ấy, khi tôi còn là cô gái mềm lòng, khi cậu ta còn là một thiếu niên
tham lam.
“Mộ Dung Cạnh, tôi cứ nghĩ cậu đã trưởng thành… không
ngờ…..”
“Tử này, tôi…… Thực xin lỗi, thực xin lỗi…… Tôi không
ngờ mấy năm qua cậu đã chịu nhiều đau khổ đến vậy.” Thanh âm nghẹn ngào, tôi
nhận ra cậu ta đã chẳng thể che giấu cảm xúc được nữa,“Nhưng xin cậu tin tôi,
tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ đoạt lại Ngôn Tiếu, tôi chỉ tới đây vì mong có
thể khiến cậu về bên tôi, cảm ơn cậu vì đã không bỏ con bé, cảm ơn cậu vì đã
cho nó được sống.”
Tôi cười khổ,“Lúc trước quả thật tôi muốn bỏ cái thai
đi, là nhờ Tiêu Quân khuyên giải, nói con bé là một sinh linh vô tội .”
Hắn vô lực gục đầu xuống, có chút không ngờ, não nề nói:“Quả
nhiên tôi không thể bằng anh ta!”
Thở dài, tôi đột nhiên nói:“Từ Linh về nước rồi,
tới gặp cô ấy đi.”
Mộ Dung Cạnh mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn tôi, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại lựa chọn im lặng.
“Nếu tôi không lầm, cha mẹ cô ấy đều ở nước ngoài, lần
này về nước chắc là vì cậu đấy.”
Sắc mặt cậu ta lại một lần nữa trắng bệch, máy móc lặp
lại như cái máy,“Cô ấy muốn quay lại.”
“Mộ Dung, cậu không còn nhỏ nữa , vì sao còn tùy tiện
như thế, lúc trước cậu vất vả lắm mới chiếm được trái tim cô ấy, sau đó còn
sống bên nhau bốn năm, ngần ấy thời gian cậu còn nói là không thích hợp? Hiện
tại cậu muốn quay lại với tôi, bốn năm sau, nhỡ cậu cảm thấy chúng ta không
thích hợp, chẳng lẽ lại buông tay rời đi sao? Bây giờ tôi thật sự nghi ngờ, rốt
cuộc cậu có hiểu tình yêu là gì không? Từ Linh là một cô gái tốt, tôi mong cậu
có được quyết định sáng suốt .”
Khi tôi đứng dậy rời đi, cậu ấy không giữ lại, chỉ
trầm lặng ngồi đó không nhúc nhích, giống như một con rối gỗ không có linh hồn,
tâm hồn tôi lại lay động… nhưng mà vì cảm thấy tội nghiệp cho cậu ta, dù thế
nào, đây cũng không phải người tôi có thể yêu.
Về nhà, còn chưa kịp lấy chìa khóa, cửa từ bên trong
đã mở ra, tôi biết sắc mặt mình khó coi biết bao, nam nhân đứng trước cửa, dáng
hình cao lớn, nụ cười nhếch mép quen thuộc có phần hiền hào, bao dung. Trong
nháy mắt làm cho tôi cảm thấy thật thư thái.
“Tiêu Quân, em trở về rồi đây.” Tôi ôm chặt anh.
“Hoan nghênh em về nhà.” Anh cười khẽ, ôm chặt lấy tôi
kéo vào nhà.
Lồng ngực rắn chắc, ấm áp quen thuộc, tôi vùi mình
trong lòng anh, thoải mái hít hương thơm thoang thoảng đầy hấp dẫn của anh, tôi
thật sự yêu hương thơm này. Tuy rằng tôi không biết lí do vì sao anh từ
chối lời cầu hôn của tôi, nhưng từ hôm nay trở đi, tôi nhất định sẽ cố gắng
theo đuổi anh, Chẳng phải anh khinh thường tình yêu sao ? Tôi sẽ khiến anh
mê mẩn nó. Ha ha .
Vì thế, nhịn không được nũng nịu nói:“Tiêu Quân, cưới
em đi, mua một tặng một.”
Anh vỗ nhẹ đầu tôi“Anh đói muốn ngất rồi này. Cưng à,
một người như em mà còn mua một tặng một, anh sẽ chết mất.”( Nhím : Tự dưng để
Cưng, cho nó hợp với anh Quân)
Trong lòng tôi cười thầm, thực ra, chỉ cần tôi dứt
khoát được tình cảm của mình, thì tình yêu cũng không khó khăn như tôi
tưởng!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Viết chương này xong
thấy thật là khoan khoái!