Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Cảm tạ cô bạn cùng
học của tôi đã nhắc nhở, từ chương 25, vợ cũ của Mộ Dung Cạnh tên là Từ Linh
nha……
Còn nữa, chương này không cẩn thận sẽ….., hắc
hắc……Thôi trật tự cùng theo dõi truyện nào
……
Theo như những gì tôi biết về Tiêu Quân , anh là một
con người khó hiểu và phức tạp. Anh ấy có thể nắm chắc trong tay những gì
anh muốn,chỉ có những điều anh ấy muốn biết hay không, chứ không có gì là không
thể. Có lẽ với anh đó là một sở thích – sự thích thú coi người khác là con mồi
của một thợ săn máu lạnh.
Anh ấy có thừa bạn bè và đàn em để bao dung và chiếu
cố, tất nhiên nói đúng ra thì bao che và chiếu cố này là “bao che khuyết
điểm”.HƠn nữa trình độ bao che của anh ấy có thể khiến người khác tức chết!
Kể cả đối với kẻ thù, anh cũng vô cùng tàn nhẫn, anh
sẵn sàng dùng những cách không ai có thể ngờ tới để “tiếp đãi” kẻ thù.Thủ đoạn
quang minh chính đại hay âm hiểm giảo hoạt đều dựa vào tâm tình anh ấy lúc đó
thế nào. Tôi nhớ ngày trước có một kẻ đã chế giễu anh ngay trong yến tiệc là
dựa vào vị thế của cha mới được như ngày hôm nay, kết quả một tuần sau, tên
thương nhân nổi tiếng đó liền tuyên bố phá sản và còn bị đi tù nữa. Mọi người
ai cũng biết là do Tiêu Quân bày ra trò này, lại không ai biết anh ấy đã dùng
thủ đoạn gì. Theo lí mà nói với những chuyện vớ vẩn này anh ấy sẽ chẳng quan
tâm, kể cả tới bây giờ vẫn chỉ cười cười rồi cho qua,có điều kẻ kia lại đụng
chạm tới điều cấm kị của Tiêu gia, mà đối với Tiêu Quân lại tương đương với
lòng tự trọng của anh.
Một nam nhân khinh thường quyền thế, khinh thường tiền
bạc, khinh thường thân tình, cũng khinh thường tình yêu, cũng bởi những gì anh
khinh thường đều là những thứ anh có thể có một cách dễ dàng, người khác ghen
tị với anh, sùng bái anh mà ghen tị với anh cũng có, anh có thể tùy ý khinh
thường cái này, phá hoại cái nọ.Người như vậy quả thật khiến người ta vừa yêu
vừa hận.
Nhưng người như vậy lại tình nguyện ở bên tôi suốt bốn
năm, còn cho phép Ngôn Tiếu gọi anh là ba. Cũng sẵn sàng cười lấy lòng bà
ngoại, nếu là trước kia tôi sẽ không ngạc nhiên là mấy, bởi vì ở chung
lâu ngày ắt sẽ trở nên thân thiết mà thôi., Sau này tôi mới nhận ra những việc
anh ấy làm cho tôi, những gì dành cho tôi đều rất khác lạ, nhưng lại chẳng
khiến tôi để ý bao giờ, vì Tiêu Quân trước mắt tôi luôn khác xa so với con
người anh ở ngoài xã hội, tại sao lại có sự khác lạ đến thế? Chẳng lẽ tôi đã
xem nhẹ cái gì sao?
Có lẽ vì quen với những ngày bình lặng, quen được dựa
dẫm vào anh nên tôi đã quên đi mất mình chẳng là danh phận gì của anh, thực tế
chỉ có tôi không nhận ra anh là viên kim cương nóng bỏng nhường nào, là mục
tiêu của bao nhiêu thiếu nữ rình mò như hổ đói. Hôm nay Chu Tuyền xuất hiện đã
chứng minh cho tôi hiểu nam nhân này không phải thứ tôi dễ dàng có được, nếu
không tranh thủ cơ hội bây giờ , sớm muộn cũng có ngày tôi mất anh ấy.
Tuy rằng tôi uống rượu giỏi hơn, tuy rằng tôi đánh
nhau giỏi hơn, nhưng giờ nhìn cô ta ủy khuất nghẹn ngào, được Tiêu Quân quan
tâm thế khiến tôi không khỏi tức giận, trong lòng cảm thấy thật hối hận…. Có lẽ
một cước ban nãy tôi đá nhẹ quá, 囧!
Nhưng tôi vẫn bình tĩnh nhìn anh ấy, chăm chú quan
sát, chỉ mong có được một lời giải thích cho thỏa đáng. THậm chí tôi còn mù
quáng chỉ mong anh ấy nói một câu, cho dù có là giả dối cũng được “Anh cùng cô
ta không có quan hệ gì cả” chỉ một câu đơn giản thôi mà.
Vậy mà nghe tôi nói xong, anh chẳng nói gì còn thản
nhiên liếc tôi một cái, không thèm trả lời câu nào, đùng đùng kéo tôi vào
văn phòng , vừa đóng cửa lại, anh nắm chặt bả vai ép chặt tôi vào sau cửa, một
tay ép tôi vào cửa, tay kia vòng qua thắt lưng tôi.
Tư thế tùy ý như vậy lại khiến người trong cuộc… như
tôi cảm thấy bức bối.
“Ngôn Tử, chỉ vì cô ta nói mấy câu khiêu khích em đã
đồng ý động tay động chân? Thật là ngốc nghếch không có tiền đồ!”Anh cúi đầu
xuống, giọng nói trầm thấp áp cạnh tai, hơi thở ấm áp phủ lên nơi tai mẫn cảm,
ngay tức khắc khiến tôi nổi da gà da vịt.
Tôi hơi quay mặt sang một bên, tạo khoảng cách giữa
hai người rồi mới bất mãn nói:“Vậy em phải làm sao, gọi người quẳng cô ta ra
ngoài chắc?”
Tiêu Quân cười, bàn tay chết tiệt ôm thắt lưng tôi bắt
đầu sợ soạng lung tung,“Hơi bạo lực nhưng anh cũng không phản đối cách làm
này.”
“Đừng chuyển hướng đề tài, cô ta là loại người thế
nào, sao anh lại biết cô ấy?”Tôi hung hăng trừng mắt, tay giữ tay anh
lại,cố ý nói ra những lời thô tục. Hừ, ban nãy các người còn mắt đối mắt, thân
tình mật ý thế cơ mà, đúng là buồn nôn.
Nghe thấy tôi chất vấn, mắt anh tối sầm lại, rồi bày ra vẻ mặt cười như không cười,“Xem ra em đã nhận ra anh với cô ấy
tốt hơn, làm sao bây giờ? Anh đâu nỡ bỏ em ở lại,… tội nghiệp lắm.”
“Anh dám……!”Bị anh nói thế, tôi càng thêm nóng
nảy,“Tiêu Quân, suốt ngày có người tới tìm em tuyên chiến,anh còn không
định kể cho em về sự tồn tại của cô ta?”
“Ngôn Tử, thu thập thông tin không dễ đâu,em muốn khai
thác thông tin từ anh, anh được lợi gì?” Anh lười nhác hỏi, hình như còn sợ tôi
không hiểu ý, vô cùng lưu manh liếc tôi một cái trắng trợn này khiêu khích.
Tôi cuối cùng cũng nhận ra mình thật đáng thương, vừa
rồi rõ ràng tôi là người nắm thế chủ động, vậy mà anh chỉ nói có một câu,… tôi liền
rơi vào thế bị động, đã vậy còn phải dùng “sắc” để khai thác thông tin… thật là
dọa người .
Nam nhân trước mắt này đúng là một đại boss siêu biến
thái, trang bị vũ khí cực đại trong khi tôi chỉ là tiểu bạch thỏ ( Nhím : tiểu
bạch thỏ? *khụ khụ*) vũ khí kém cỏi làm sao đủ sức chống lại.
Cực kì không hài lòng, tôi đành dùng nốt những dũng
khí cuối cùng còn sót lại, nói với ngữ khí hung hăng nhất có thể:“Tiêu
Quân,anh đừng quá đáng thế!”
Nói vừa xong, tôi lập tức nhụt chí, những lời này căn
bản không giống phản kháng mà nghe giống làm nũng hơn, vì thế,tôi tiếp tục thấy
mình thật đáng thương.
Anh nheo mắt, cười hỏi:“Em không muốn biết sao?”
Tôi lườm, tôi rủa, tôi giết….. tôi tận tình dùng ánh
mắt thể hiện tất cả sự khinh bỉ của mình dành cho anh, mới khẽ ư hừm trong cổ
họng, chuẩn bị cho cơ thể sẵn sàng chịu đựng cuộc tập luyện lao động vất vả[
mỗi khi làm tình Tiêu Quân luôn làm đến khi nào bạn Ngôn của chúng ta ngất…..,
cũng chưa thôi, vì vậy mới nói là “ vất vả”: ], chuẩn bị hành động.
Được rồi, tôi thừa nhận đây không phải lần đầu tiên
tôi bán rẻ thân thể mình, có điều lần này làm chủ động cũng thuận tiện hơn
trước. Tôi vòng hai tay qua cổ anh, cộng thêm bắt chéo chân vòng qua thắt
lưng anh, còn rất rất đáng xấu hổ là cọ xát với “ tiểu tử thối” của anh (
Nhím : =-=, càng về cuối truyện này càng vô sỉ là sao????), tôi hướng gần tai
anh, nỉ non thăm dò:“Tiêu Quân, nói cho em biết đi!! Cô ta là ai? Sao anh lại
biết cô ấy?”
Bởi vì thân thể hai người đang tiếp xúc rất gắt gao,
lúc này tôi hoàn toàn có thể cảm nhận sự phản ứng trong cơ thể anh, nam nhân
nghiêng mặt, không kém phần vô liêm sỉ, liếm vành tai tôi,nói,“Thế này mà đòi
khai tin mật sao.”
Đầu tôi đầy khói đen, chịu làm cái tư thế kinh
khủng này là đạt đến giới hạn rồi, còn dám đòi hỏi thêm, anh ta tưởng tôi là
cải trắng ngây thơ sao.
Hít một hơi thật sâu, thân thể tiếp tục cọ xát,“Hai
người sao lại biết nhau? Nói cho em biết thôi……” Dựa vào đâu a, tôi đã
làm đến mức này rồi mà còn chưa chịu trả lời thì tôi không còn là người a, sẽ làm
một con thú hoang luôn! Không đúng, thú hoang giống tên biến thái này.
Có điều tôi vẫn cố hết sức lấy lòng, thật sự mong mỏi
sẽ có tác dụng.
“Đáng chết.”Anh thấp giọng rủa thầm một tiếng, nhanh
chóng lật tôi ra, hung hăng hôn điên cuồng.
Tôi dùng sức đẩy anh ra, cười nói:“Tiêu Quân, không
cho phép nuốt lời!”
Anh thở hổn hển, ánh mắt nóng bỏng, lại cúi
xuống nhưng không hôn sâu mà hôn nhanh chóng, dạt dào , cũng giải thích ngắn
gọn:“Anh được cô ta giúp đỡ cái ngày em mất tích ấy, người nhà anh giới
thiệu ,nhanh tìm ra em thế là nhờ cô ta giúp.” Anh vừa nói xong, tay đã cởi bỏ
cúc áo tôi, Bra màu đen phụ trợ làm nổi bật bộ ngực trắng nõn, càng làm nam
nhân thú tính thêm điên cuồng hơn.
Nhưng chuyện này không quan trọng. Quan trọng là tôi
còn chưa tiêu hóa nổi những lời của anh, hiện giờ tôi vô cùng hoảng sợ, theo
như Tiêu Quân vừa nói, nữ tử tên Chu Tuyền này gián tiếp trở thành ân nhân cứu
mạng của tôi? Nhưngvị ân nhân này lại muốn cướp đoạt nam nhân của tôi, vậy tôi
làm sao cảm kích cô ta cho nổi a!!
Giữ cái đầu đáng ghét đang « làm càn » trước
ngực, tôi thở không ra hơi hỏi:“Vậy sau khi cứu em, cô ta đã “bò” lên người
anh?”
Anh bận rộn với thân thể nên không thèm quan tâm tôi,
hừ một tiếng,“Nếu còn sức hỏi chuyện vớ vẩn này, vậy thì cùng anh chiến đấu đến
khi kiệt sức đi.”Vừa nói xong, anh liền áp chặt lên ngực tôi, thô bạo…., lập
tức làm ý thức của tôi bay sạch lên 9 tần mây.
Giữ lấy đầu anh, tôi ngẩng mặt, theo phản xạ ưỡn
ngực lên cao, toàn thân mệt mỏi thở gấp, tên vô sỉ này không chỉ
là thú hoang mà còn là sắc ma, tối hôm qua kịch liệt điên đảo như thế, vậy mà
hôm nay còn sức mà làm như con chó sói bị bỏ đói 1 tháng.
Sau đó, tôi không nhắc lại chuyện này nữa, không phải
tôi không muốn hỏi mà vì cứ mở miệng ra là lại phát ra tiếng rên rỉ rất đáng
xấu hổ.
Vì đang trong tư thế đứng ngay cửa nên Tiêu Quân
« giúp » tôi xoay người lại, tư thế áp lưng về phía anh, quần
áo đã bị lột sạch lại áp mình vào cửa, da thịt nóng bỏng bất ngờ gặp hơi lạnh
của cửa khiến tôi không khỏi run run.
Bởi đang ở tư thế này nên tôi không dám rên rỉ, chỉ có
thể cắn chặt môi đến nhợt nhạt rồi thở gấp. Áp tai vào cửa có thể nghe
tiếng nhạc cũng tiếng người ồn ào ngoài kia ( Nhím : đang ở quán bar mà), ngay cả tiếng người bước gần đó cũng nghe không sót tiếng nào, cách âm
tồi như thế, làm sao tôi dám rên rỉ đây?
Tiếc rằng nam nhân chết tiệt này lại không cho tôi
chút nào, đè thấp thắt lưng tôi, một cái ra sức đem toàn bộ vào trong mật
đạo vốn đang ẩm ướt của tôi, đột nhiên chịu đau đớn khiến tôi mở miệng kêu,
nhịn không được tức giận mắng ,“Dựa vào đâu a, Tiêu Quân – anh không phải
người! Ân……” Anh chẳng hề quan tâm còn lên cao hơn khiến tôi không kịp chuẩn bị
đau đến mức làm tôi bạnh cả quai hàm.
Tuy rằng bất mãn nhưng tôi không thể không thừa nhận anh
ấy thật sự là một nam nhân tuyệt vời…. Ít nhất là trên giường, có thể dễ
dàng khiến tôi lên cao đến đỉnh điểm, không chỉ hoạt động nhiệt tình mà còn rất
bài bản, vuốt ve khu vực mẫn cảm của tôi, đằng trước đằng sau đều chịu kích
thích kịch liệt khiến tôi tâm trí mê màng, sớm đã đầu hàng rồi.
Cánh cửa đáng thương liên tục phải chịu sức ép … va
đập mạnh , tôi thật sự rất lo có ai đó đi qua sẽ nghe được, quả thật việc này
so với làm chuyện dan díu cũng chẳng khác nhau là mấy tuy rằng tính chất thì
không những về hình thức thì cũng tương tự… thật sự đáng xấu hổ.
Vì thế, tinh thần bị kích thích , cơ thể bị kích thích
khiến tâm tư tôi đã mơ hồ hơn bao giờ hết, hồn sớm đã bay khỏi cơ thể. Dưới áp
lực kịch liệt của nam nhân đáng chết này, tôi sớm đã quen nhưng việc thích ứng
thì chưa thể. Chính bởi thế mà giờ phút này đây, tôi phải chịu đựng những luồng
nhiệt nóng bức từ cơ thể anh truyền sang không dứt.
Tôi thật sự nhịn không nổi nữa đành nghiến răng nghiến
lợi nói,“ Chết tiệt, Tiêu Quân , anh mau lên một chút!!”