Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 94




Chương 94 Cố Thần xảy ra chuyện


“Sao? Được rồi, mình lập tức tới ngay.” Vân Thiên Lâm đè thấp âm thanh, anh tắt máy điện thoại, nhìn người trên giường sắp có dấu hiệu tỉnh lại, anh vội đi đến, đắp chăn cho Bạch Hiểu Nguyệt đàng hoàng lại.


Bạch Hiểu Nguyệt nghe được âm thanh của Vân Thiên Lâm, cô có chút tỉnh giấc, nhưng đầu óc vẫn còn mơ hồ.


VietWriter


“Ngoan, mau ngủ đi! A Thần xảy ra chút chuyện, anh đi qua đó xem sao.” Bạch Hiểu Nguyệt nhăn mày lại, cô vẫn chưa thoát ra khỏi cơn tỉnh ngủ, xoay người lại đem mình cuộn chặt lại trong chăn, căn bản là không nghe rõ Vân Thiên Lâm nói gì.


Vân Thiên Lâm cẩn thận đi thay quần áo, xác định Bạch Hiểu Nguyệt đã ngủ, lúc này anh mới đi ra cửa.


Lăng Phong ở trong điện thoại nói A Thần không biết vì cái gì lại đột nhiên chạy tới uống rượu, lại còn đua xe trên đường cao tốc, không may đụng phải chiếc xe khác. Hiện tại thì cả hai đều ở bệnh viện hôn mê chưa tỉnh, hình như đối phương cũng là uống rượu say.


Không cần suy nghĩ anh cũng biết, tên A Thần này mỗi lần uống rượu đều là vì người phụ nữ kia, muốn tìm ra nguyên nhân khác cũng khó.


Lần trước ở bệnh viện bác sĩ đã nói qua, A Thần không thể uống rượu tiếp tục, cậu như vậy chính là đem sinh mạng của mình ra đùa giỡn với tử thần. Vân Thiên Lâm trong lòng bực bội, chuyện này kéo dài nhiều năm như vậy, được, có lẽ đây là thời cơ giải quyết dứt điểm.


Vân Thiên Lâm khi đến bệnh viện, thì cũng là lúc Cố Thần đã kết thúc cuộc phẫu thuật. Cố Thần nằm trên giường bệnh hôn mê, trên đầu quấn đầy băng gạc, bộ dáng vô cùng tiều tụy.





Đọc nhanh ở VietWriter


“Người đàn bà Thẩm Nhược Tâm kia lại không biết làm ra chuyện gì. Cô ta chính là một quả bom nổ chậm trong thân xác A Thần mà, cứ như vậy thì A Thần sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay cô ta.”


Lăng Phong tức giận đứng ở hành lang bệnh viện chửi mắng, mặt đã đỏ lên, hơi thở không cong giữ nổi bình tĩnh nổi nữa. Lúc anh nhận được cuộc điện thoại kia, sợ tới mức không dám nghĩ tới chuyện gì tiếp theo. A Thần trước kia có uống rượu nhưng cũng sẽ không lái xe trong tình trạng say xỉn, lại còn ở trên cao tốc.


Anh lật đật chạy nhanh tới sở cảnh sát, đem mọi chuyện giải quyết cho tốt, không để lại hậu quả về sau mới gấp gáp chạy tới bệnh viện. Cũng may, bác sĩ nói ngoài da bị xây xát ít nhiều, não có chút chấn động nhẹ, nên mới bị ngất xỉu, đợi cho tỉnh lại thì cũng không có việc gì.


“Lần này lại là vì cái gì?” Lăng Phong hỏi Vân Thiên Lâm.


Vân Thiên Lâm không nói gì, nhìn người nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt tiều tụy, hôn mê chưa tỉnh, trong lòng anh bây giờ không biết là tư vị gì. Vốn dĩ tình cảm anh em giữa bọn họ rất tốt, nhưng mà lần này anh không thể nhắm mắt làm ngơ để mặc Cố Thần muốn làm gì thì làm, Cố Thần không nỡ ra tay vậy thì tình huống hiện tại hãy để anh xử lý việc này cho tốt, nếu không Cố Thần có ngày sẽ bị mất mạng như chơi.


“Thẩm Nhược Tâm lại đi gặp người đàn ông kia, mấy ngày nay đều ở bên người đàn ông đó. Người đàn bà đó dùng tiền của Cố Thần để cùng người đàn ông kia tiêu tiền như nước.”


Vân Thiên Lâm nắm chặt bàn tay thành quyền: “Nếu như chuyện này không chấm dứt sớm, e rằng Cố Thần sẽ lại càng nguy hiểm hơn. Đau dài không bằng đau ngắn.”


Ánh mắt Lăng Phong sáng lên, anh đã sớm nghĩ ra như vậy, nhưng mà Vân Thiên Lâm vẫn cứ luôn chần chừ không chịu gật đầu đồng ý, chỉ có mỗi mình anh thì không được. Tính tình của A Thần lại rất cố chấp, bọn họ đều biết, nếu như không phải cậu ta tự mình quyết định thì cho dù bất cứ kẻ nào cũng không thể thay đổi được Cố Thần.


Bọn họ làm anh em của nhau chỉ có thể nhìn người anh em của mình từng ngày từng ngày bi thương, tự tra tấn chính mình.


“Đụng tới người anh em của tôi, không phải là một kết cục tốt đẹp.”


Vân Thiên Lâm cười, Lăng Phong nhìn cậu ta mà người run lên. Anh nhớ rất rõ lần trước, Vân Thiên Lâm cũng như thế này, người đối nghịch với Vân Thiên Lâm lần đó có cái kết cục… Lăng Phong dùng sức lắc lắc đầu, tên chọc phải Vân Thiên Lâm lần này e rằng xui xẻo gấp vạn lần.


“Cho người theo dõi Thẩm Nhược Tâm, điều tra cả người đàn ông kia, đem tư liệu rõ ràng về đây.”


“Việc này cậu cứ giao cho mình, cậu cứ yên tâm! Đúng rồi, người đụng phải với A Thần là nữ, vết thương hiện tại cũng chưa rõ, mình cũng chưa kịp xem qua chi bằng chúng ta đến xem thử, rồi giải quyết luôn chuyện này một thể.”


Vân Thiên Lâm gật gật đầu, xác định Cố Thần không có việc gì nữa, lúc này mới cùng Lăng Phong hướng đến một phòng bệnh khác.


Thời điểm bọn họ đến trước cửa phòng bệnh, vừa vặn bác sĩ bên trong cũng đi ra, tưởng rằng hai người bọn họ là người nhà bệnh nhân nói: “ Hai người là người nhà bệnh nhân sao? Một chút nữa nhớ đóng tiền viện phí.”


“Bác sĩ, người bên trong như thế nào rồi?”


“Đều là bị thương ngoài da, phần đầu chấn động nhẹ. Mắt cá chân trái bị dập nát, gãy xương, kéo theo dây chằng bị tổn thương, cụ thể còn phải đợi người tỉnh lại mới có thể chẩn đoán tiếp theo. Đây là hai bên đều say rượu nên mới bị tai nạn, hai người vẫn nên giải hòa cho tốt.”


“Cám ơn bác sĩ.”


Mắt cá chân bị dập nát dẫn đến gãy xương, đây cũng phải là vết thương nhẹ. Lăng Phong ngẫm lại cảm thấy có chút sợ hãi nhưng mà trong cái rủi còn có cái may. Cả hai người tuy bị say rượu nhưng vết thương cũng không nghiêm trọng đến mức tàn tật hay sắp chết. Đúng là ơn trên phù hộ.


Hiện tại y học đã phát triền, muốn chữa khỏi mấy vấn đề nãy cũng rất dễ dàng.


Chỉ là khi Vân Thiên Lâm và Lăng Phong bước vào phòng bệnh, nhìn người trên giường, cả hai đều ngây ngẩn ra, thậm chí Lăng Phong còn cho rằng mình nhận nhầm người rồi.


Sao có thể là cô được?


Thời điểm nhìn Chu Nhã Tĩnh, Vân Thiên Lâm cũng có chút khiếp sợ, mấy năm nay không gặp, vẫn là thân hình mảnh khảnh ấy, lúc này an tĩnh nằm trên giường, ngũ quan trên khuôn mặt tinh xảo, vẫn không khác những năm trước là bao. Trên trán cô quấn băng gạc dày cũng không làm ảnh hưởng đến khí chất của cô.





Bạch Hiểu Nguyệt cảm giác lạ lạ, cô mở mắt ra chẳng thấy anh đâu cả, cô ngồi dậy nhìn quanh, trong căn phòng rộng lớn chỉ có một mình cô. Vân Thiên Lâm tập thể dục sớm như vậy sao?


Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới chuẩn bị xuống giường thì di động vang lên, vừa thấy là A Lâm, cô nhanh chóng bắt máy.


“Em tỉnh rổi sao? Anh còn tính kêu em dậy.”


“Ừm, em không thấy anh ở nhà?” Bạch Hiểu Nguyệt có cảm giác kỳ quái, cô hoàn toàn không nhớ tối hôm qua xảy ra chuyện gì, Vân Thiên Lâm kiên nhẫn nói cho Bạch Hiểu Nguyệt sự tình, chỉ là anh cố gắng hóa mọi chuyện nặng thành nhẹ, chỉ nói Cố Thần xảy ra tai nạn đang nằm trong bệnh viện, mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi cả rồi.


“Anh ấy không bị thương nặng?”


“Ừ, Cố Thần không sao. Anh đang trở về đây, em chuẩn bị trước đi.” Bạch Hiểu Nguyệt tắt máy cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là trong lòng cô có chút lo lắng cho Cố Thần. Chờ hôm nay tan làm cô sẽ ghé qua rủ Giai Giai cùng đi thăm Cố Thần.