Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 337




Chương 337

Mắt thấy thời gian đã trôi qua đi, thế mà đã đến hôn lễ của Bạch Vân Khê, mà hôn lễ của Bạch Hiểu Nguyệt với Vân Thiên Lâm cũng càng ngày gần kề.

Đặng Cầm đã chọn ra được một ngày tốt, cuối cùng là ngày mười tháng mười hai, mà hôn lễ của Bạch Vân Khê và Trình Lãng sớm hơn bọn họ những đến ba tháng.

Bạch Vân Khê khi có được giấy đăng ký kết hôn thì vui không tả xiết, cô ta đi khoe với mọi người trong công ty, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Bụng của Bạch Vân Khê ngày càng lớn, cho nên Trình gia không để Bạch Vân Khê tiếp tục đi làm, cho nên công ty bớt đi một cái miệng vịt.

Không khí trong hơn rất nhiều.

Nhưng mà ai biết được, Bạch Vân Khê ngày ngày không ở nhà dưỡng thai mà cứ đi đến Vinh Thăng như đi tuần tra thị sát.

Ngày hôm nay, trưởng phòng Lưu xin nghỉ, Bạch Hiểu Nguyệt phải đi lên văn phòng Trình Lãng, cầm dự án xin ký tên phê duyệt.

Bạch Hiểu Nguyệt gõ cửa đi vào, Trình Lãng đang chăm chú xem tài liệu, đột nhiên bị quấy rầy, mày nhíu chặt.

“Trình tổng, ở đây có mấy dự án cần có chữ ký của Trình tổng.”

Bạch Hiểu Nguyệt một thân đồ công sở, lộ ra đường cong mỹ lệ, trên người phát ra mị lực, làm cho cái nhìn ngẩng đầu của Trình Lãng đơ mấy giây. Nhìn đến gương mặt kia, Trình Lãng không nhịn được nội tâm rung động. Trình Lãng không ngừng nhắc nhở bản thân mình hiện tại đã kết hôn, có tình cảm thì cũng chỉ nên giữ trong lòng, đừng cố chấp.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt, anh vẫn không thể giữ nổi lý trí, ai có thể nói cho anh biết là tại sao không? Anh ước gì cô có thể ở lại đây thêm một chút, chỉ cần nhìn cô thì anh cũng thấy mãn nguyện rồi.

“Được, em chờ một chút, tôi làm xong cái này sẽ phê duyệt cho em.”

Nhìn bộ dáng Trình Lãng giống như là bận thật, Bạch Hiểu Nguyệt đành ngồi chờ ở một bên. Cấp trên bảo như thế nào thì cô làm thế đó thôi.

Trình Lãng điềm tĩnh nhìn như là đang tập trung vào văn bản, nhưng thực chất mắt anh đang dõi theo Bạch Hiểu Nguyệt, anh nhìn thấy gần đây cô đẹp lên không ít, người không gầy như trước nữa, mà đã có da có thịt, làn da kia cũng trở nên trắng và mịn hơn. Vân Thiên Lâm đúng là nuôi cô rất tốt, không giống như anh, bảy năm qua chỉ biết làm khổ cô.

Bạch Hiểu Nguyệt cúi đầu nhàm chán lật lật tờ báo, cô đang nghĩ đến khi nào mình có thể lấy được chữ ký của Trình tổng để tiếp tục về văn phòng làm việc. Cửa văn phòng lúc này không hề báo trước, bị đẩy ra một tiếng động lớn, dọa cô phải giật mình.

Bạch Vân Khê mở cửa bước ra, nội tâm liền trở nên tức giận, trong tay cô vẫn còn đang cầm hộp đồ ăn, đầu cô giống như là có thể bốc lên khói, thế mà Bạch Hiểu Nguyệt lại đang ở đây.

Tuy rằng một người ngồi trên sô pha, trong tay cầm quyển tạp chí, một người ngồi ở trước máy tính làm việc, nhìn như là không có chuyện gì xảy ra, nhưng với trực giác của cô thì không phải thế.

Cô liền biết, Bạch Hiểu Nguyệt không phải là người an phận, nó vẫn muốn đối đầu với chị mình, không để chị nó có được hạnh phúc. Đang yên đang lành không ở văn phòng làm việc, chạy đến văn phòng Trình Lãng ngồi xem tạp chí.

Nhưng mà cô không thể phát tác ra được, cô đang là một người vợ diệu hiền của Trình Lãng. Không thể để lộ trước mặt Trình Lãng được.

“ Thì ra Hiểu Nguyệt cũng ở đây, sớm biết một chút, chị làm nhiều đồ ăn một chút, chồng à, em không có quấy rầy anh chứ.”

Bạch Hiểu Nguyệt không để ý mấy lời của Bạch Hiểu Nguyệt nói, cô đứng lên nói với Trình Lãng: “Tình tổng, tôi không tiện ở đây lắm. Khi nào Trình tổng phê duyệt xong, thì gọi cho tôi xuống lấy, xin phép tôi về văn phòng làm việc.”