Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 334




Chương 334

Bạch Vân Khê nhìn nhìn quản gia đứng ở một bên, cô do dự một chút: “Vân lão gia, chuyện này có liên quan đến danh dự của Vân gia, cho nên con hy vọng có thể nói chuyện riêng với người, người xem có thể cho người tránh chỗ một lúc được không?”

Vân Chính Thanh nâng lên mí mắt, tùy ý nhìn thoáng qua. Cô gái này, tuy rằng đang mang thai, nhưng từ trong ánh mắt tản ra khí đen tối, cho thấy trong lòng có so đo tính toán thiệt hơn, không phải là một người mẹ tốt. Vân Chính Thanh từ từ nhấp thêm ngụm trà.

“Không cần, quản gia là người theo ta nhiều năm, ta không để ý đến điều đó, Bạch tiểu thư có gì muốn nói thì vào thẳng vấn đề luôn.”

Bạch Vân Khê có chút phật ý, cứ tưởng ông ta sẽ nghe lời cô mà làm theo, để xem chút nữa ông ta có còn đắc ý được nữa hay không?

“Nếu người đã nói như vậy, thì con không khách khí. Con sẽ nói thẳng.”

Bạch Vân Khê đem chuyện này đó ở nhà ăn chính mình nghe được đoạn đối thoại giữa Bạch Hiểu Nguyệt với Tô Na nói ra không sót một câu. Nói tới đây, Vân Chính Thanh đã biết được mục đích của Bạch Vân Khê tới đây, có điều ông vẫn không có nói gì, lẳng lặng lắng nghe tiếp.

“Chuyện này vốn dĩ con không nên nhiều chuyện. Chỉ là nghĩ thân là chị, không đành lòng để Bạch Hiểu Nguyệt lừa dối người lớn. Dì Vân với Vân Thiên Lâm đều không tin con, con chỉ có thể tới đây tìm người. Bạch Hiểu Nguyệt bị như vậy là do gia đình con không giáo dục tốt, có thể ngay từ nhỏ Bạch Hiểu Nguyệt đã mất mẹ nên mới có những suy nghĩ không thấu đáo, hy vọng là Vân lão gia không chấp nhặt người trẻ tuổi.”

Mặt ngoài Bạch Vân Khê thể hiện là vì Vân gia, người lão làng như Vân Chính Thanh ông lý nào lại không biết suy nghĩ của Bạch Vân Khê. Cô ta nghĩ như thế có thể làm ly gián tình cảm giữa ông với Bạch Hiểu Nguyệt. Thật là một trò đùa trẻ con.

Vân Chính Thanh đặt tách trà lên bàn, nhìn Bạch Vân Khê hỏi ngược lại: “Bạch tiểu thư, hôm nay cô ở trước mặt ta nó những lời này đã nghĩ đến hậu quả cuối cùng của nó như thế chưa?”

Vân Chính Thanh nói như thế làm Bạch Vân Khê sửng sốt một chút, hậu quả sao? Tất nhiên là Bạch Hiểu Nguyệt sẽ bị ông đuổi ra khỏi Vân gia rồi, còn như thế nào nữa. Cô không tin nghe đến cháu dâu của mình không mang thai được, ông ta còn có thể bình tĩnh giữ lại đứa cháu dâu vô dụng này. Nhưng mà đã diễn thì cô phải diễn cho tròn vai.

“Đương nhiên là con sợ rồi, có điều mong Vân lão gia nhẹ tay với Bạch Hiểu Nguyệt, dù sao đó cũng là em của con.”

Vân Chính Thanh cười cười, ông rất bội phục cho lòng dạ của chị em Bạch Vân Khê, như thế nào cô gái này lại cứ một mực đi hãm hại em mình hết lần này sang lần khác. Sống trong sự ganh tỵ như thế, không thấy mệt sao?

“Ta nghĩ rằng chuyến đi này của Bạch tiểu thư uổng công rồi. Nó không làm ta bất ngờ gì mấy.”

Uổng công? Đây là có ý gì, chẳng lẽ nói Vân lão gia không tin vào lời cô nói hay sao? Sao có thể, Bạch Hiểu Nguyệt mới đến Vân gia không bao lâu, làm sao Bạch Hiểu Nguyệt có thể làm cho tất cả mọi người trong Vân gia tin tưởng tuyệt đối không nghi ngờ chứ.

“Vì sao? Con không rõ tại sao người của Vân gia lại có thể tin Bạch Hiểu Nguyệt đến như vậy, chẳng lẽ một chút hoài nghi người cũng không có hay sao? Lời này của con vừa nói không có nửa điểm là nói dối, nếu như nói dối con sẽ không được chết tử tế, cả đời này cũng không được sống yên ổn.”

Bạch Vân Khê quyết định đã đi tới bước này rồi, cô không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu thề độc mà có thể làm cho Bạch Hiểu Nguyệt bị đuổi khỏi Vân gia, thì cũng đáng lắm. Với lại Bạch Hiểu Nguyệt không thể mang thai là thật, sao Vân gia có thể thờ ơ không quan tâm.

“Ha ha! Bạch tiểu thư à, tôi nghĩ cô không cần phải diễn trò nữa đâu. Cho dù Bạch Hiểu Nguyệt với Vân Thiên Lâm chưa cử hành hôn lễ, nhưng mà Bạch Hiểu Nguyệt đã là vợ hợp pháp của Vân Thiên Lâm, là người của Vân gia. Ta là chủ của Vân gia, lý nào lại đi tin vào người ngoài, khoa tay múa chân trước mặt ta. Cô có thể đi về được rồi, đừng làm phiền bữa ăn của ta”

Vân Chính Thanh đang tâm tình tốt cho nên đối với một cô gái nhỏ không cần phải so đo tính toán.