Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 317




Chương 317


Thấy Bạch Vân Khê nói như thế, sự việc ban đầu không phải là chuyện này, thế mà tranh cãi một hồi mọi chuyện lại lộ ra thêm, làm cho tất cả mọi người đều xôn xao trở nên. Thì ra chuyện cướp bạn trai, giành giật lẫn nhau để bước vào hào môn là có thật, nghe nói Vân phu nhân bỏ bạn trai cũ, lấy người chồng mới, thế lực còn lớn hơn rất nhiều. Đó chỉ là trong lời đồn, bây giờ bọn họ tận mắt tận tai nghe nhìn rõ mồn một đến thế, quả lời đồn không sai.


“Chị không có chứng cứ thế mà nói tôi không thể sinh được con, tôi sẽ không vì nể tình là chị em lẫn nhau mà không kiện chị tội vu khống, bịa đặt. Bạch Vân Khê ơi là Bạch Vân Khê, đến khi chị đã làm mẹ mà vẫn không thể bớt được cái trò đi vu oan, bịa đặt người khác hay sao? Tôi cảm thấy cháu của tôi thật tội nghiệp mới có người mẹ như chị.”


Bạch Hiểu Nguyệt tức giận mắng Bạch Vân Khê, không vì giữa chốn đông người mà ẩn nhẫn, cô đang thực sự rất tức giận.


“Bạch Hiểu Nguyệt, sao em có thể nói chị và cháu của mình như thế, con của chị còn chưa ra đời, thế mà đã bị dì của nó nguyền rủa. Có phải em thấy mình sớm không mang thai được, còn chị bây giờ đã mang thai, em là ghen tỵ đúng không? Không sao, chị hiểu được tâm trạng của em, chỉ cần em cố gắng điều trị, cơ hội đến với em chắc chắn sẽ có. Chị chỉ lo lắng cho em, ngay từ nhỏ tính tình của em đã quật cường, tại sao lại phải như thế, vấn đề này em không cần phải sĩ diện, nói ra thì mới có cách chữa được.”


“Lo lắng cho tôi?”


Bạch Hiểu Nguyệt lạnh lùng cười, nhìn khuôn mặt dối trá củ Bạch Vân Khê. Cô ta diễn như thế không thấy mệt sao?


“Bạch Vân Khê, cô đi nói Bạch Hiểu Nguyệt lung tung trước nhiều người như vậy, với thế lực của Vân gia, cô không sợ Vân thiếu sẽ tính sổ trên người của Trình Lãng hay sao? Đến lúc đó công ty xảy ra chuyện, xem Trình Lãng có xử lý người phụ nữ không hiểu lý lẽ như cô không?” Giai Giai tức giận nói thay cho Bạch Hiểu Nguyệt.


Nhắc đến Trình Lãng, Bạch Vân Khê có chút sợ, những chẳng lẽ nhà họ Trình lại thua Vân Thiên Lâm sao? Cô mới là không sợ, Trình Lãng sẽ không thua bất kỳ ai.


“Hiểu Nguyệt, chuyện này là chuyện của phụ nữ chúng ta, không nên lôi kéo người khác vào. Chị biết là em ngại thừa nhận những vấn đề như thế này. Em cứ yên tâm, chị nhất định sẽ nghĩ cách giúp em.”


Bạch Vân Khê cứ một mực đinh ninh rằng Bạch Hiểu Nguyệt không thể mang thai được, cho nên đang rất là đắc chí. Một hai cứ khẳng định là mình đã nghe đúng.


“Mọi người đang bàn tán về chủ đề gì đó, hai người lớn tuổi chúng tôi có thể tham gia chứ?”


Tôn Viện với Đặng Cầm từ trên lầu đi xuống dưới thấy được tụ tập đông đủ trong đó có cả Bạch Hiểu Nguyệt và Bạch Vân Khê, hai người không chần chừ mà đi tới.


Hiện tại đây là cơ hội tốt nhất để vạch mặt Bạch Hiểu Nguyệt, khẳng định là cô ta vẫn chưa nói cho Đặng Cầm biết cô ta không thể mang thai. Một khi đã như vậy, cô không ngại mình làm người xấu.


“Mẹ, dì Tôn, không có gì cả ạ.” Bạch Hiểu Nguyệt theo ý thức trả lời, dù sao chuyện này cô cũng không nên làm phiền đến mẹ hay dì Tôn giải quyết giùm. Nhưng điều này ở trong mắt Bạch Vân Khê cho rằng suy đoán của mình là đúng, là Bạch Hiểu Nguyệt muốn lừa gạt Đặng Cầm, sợ Đặng Cầm biết được sự thật. Như thế, Bạch Vân Khê lại càng đắc ý.


“Không phải là các cô cho rằng chúng tôi lớn tuổi rồi, nên ghét bỏ chúng tôi đúng chứ, không nói cho chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra!” Tôn Viện mới mở miệng đã làm cho những người khác thấp thỏm, dù là bên nào đi chăng nữa cũng không thể đắc tội được, nói không được mà không nói cũng chẳng xong.


“Hiểu Nguyệt, chuyện đã tới mức này, chị nghĩ là em không thể lừa gạt người lớn được nữa. Chắc chắn nói ra bọn họ sẽ có cách giúp em.”


Đặng Cầm cảm thấy kỳ quái, Bạch Hiểu Nguyệt có chuyện giấu diếm bà sao? Ngoài cái chuyện mà Vân Thiên Lâm nói cho bà biết thì Bạch Hiểu Nguyệt còn có bí mật gì? Hay lắm, để bà nghe thử xem Bạch Vân Khê, người chị họ này tính cách như thế nào.


“Vậy sao! Vậy cô nói đi, ta đang rất muốn lắng nghe cô nói rốt cục Bạch Hiểu Nguyệt là có bí mất gì giấu ta. Nếu như đó không phải là bí mật, thì đừng có trách ta nói sao không báo trước.” Đặng Cầm đã biểu thị ý rất rõ ràng, đụng tới người của Vân gia không phải muốn đụng là được.