Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 307




Chương 307


“Mẹ đang ở dưới lầu sao? Được rồi, con xuống ngay đây!” Bạch Hiểu Nguyệt cắn răng lại còn gặp cả dì Tôn, đây chính là do ông trời sắp đặt, không muốn gặp thì cũng phải gặp. Chuyện tới đâu thì hay tới đó vậy.


Bạch Hiểu Nguyệt nhanh chóng chạy nhanh xuống dưới lầu công ty, liền thấy cách đó không xa có một chiếc xe Rolls-Royce màu đen đang đậu ở bên đường.


Đặng Cầm liếc mắt một cái đã thấy được Bạch Hiểu Nguyệt, bà hạ cửa kính xuống vẫy vẫy tay, mặt đầy ý cười.


Bạch Hiểu Nguyệt ổn định lại hơi thở, đi chậm qua lên xe, liền thấy Tôn Viện đã ngồi bên cạnh. Hai người sao hôm nay lại có nhã hứng mời cô đi ăn cơm, bình thường hai người rất thích tự do tự tại mà.


“Mẹ, dì Tôn.”


“Ai dà, nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt thì ta lại cảm thấy buồn phiền. Ta rất mong cũng có một đứa con dâu, vậy mà thằng con trai của ta cứ cứng đầu nhất quyết không chịu cưới ai.”


“Ha ha! Cậu nên thúc giục nhanh đi thôi! Đúng rồi, con xin nghỉ nửa buổi đi nhé, buổi chiều mẹ đưa con đến một nơi.”


“Xin nghỉ?” Bạch Hiểu Nguyệt như đang ở trong sương mù, mẹ bất ngờ đột ngột đến đây đương nhiên không phải là chỉ để ăn một bữa cơm, mà còn có ý khác. Có điều mẹ cứ úp úp mở mở không nói cho cô biết là đi đâu.


“Cái đứa này, con sợ không dám nói với mẹ sao? Thiên Lâm đã nói hết cho mẹ biết rồi, nó nói con cả ngày đều rầu rĩ không vui, mẹ vừa biết tin tức liền đi đến đây.”


Bạch Hiểu Nguyệt lúc này mới sửng sốt, Vân Thiên Lâm đã nói hết cho mẹ biết. Nhưng sao phản ứng của mẹ không giống như cô tưởng tượng. Đáng lí ra mẹ phải nói với cô cái gì đó tiêu cực chứ, sao nhìn mẹ rất dửng dưng. Có thể mẹ không nói ra, thực chất là để cô mở lời trước. Dù sao chuyện này cũng tế nhị mà.


“Mẹ à, con xin lỗi. Con đã chuẩn bị tâm lý cả rồi. Nếu như mẹ không đồng ý thì con sẽ rời xa Vân Thiên Lâm.”


“Đứa nhỏ ngốc này, con đang nói cái gì ngốc nghếch đó. Cung hàn cũng không có vấn đề gì lớn, thời còn trẻ mẹ và dì Tôn cũng đã bị qua. Mẹ đến đây chính là muốn mang con đến một người bác sĩ Đông y, nếu có vấn đề gì thì chúng ta giải quyết luôn. Đừng vì chuyện này mà nghẹn uất trong lòng.”


Đặng Cầm nói lời này, làm cho Bạch Hiểu Nguyệt cả kinh, cô không nghĩ đến Đặng Cầm sẽ an ủi cô như thế.


“Mẹ không trách con sao? Con cảm thấy rất có lỗi với Thiên Lâm, mẹ và ông nội.”


Đặng Cầm nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt ấm áp nói: “Sao có thể trách con được, chuyện này hẳn là con đau lòng nhất. Là phụ nữ lẫn nhau mẹ rất hiểu, cho nên mới nỗ lực tìm người chữa trị cho con.


Không sao, sẽ tốt lên thôi, con phải tích cực lên.”


Bạch Hiểu Nguyệt cúi đầu, cô cảm thấy hiện giờ mình có một chút gì đó thỏa mãn, cuộc đời này của cô mất đi một người mẹ khi cô còn quá nhỏ, nay ông trời lại ban cho cô một người mẹ chồng đối đãi với cô chẳng khác nào mẹ ruột, cái tình cảm đó của Đặng Cầm làm cô cay cay ở sóng mũi.


“Đứa ngốc này, đây cũng không phải là bệnh nan y, khóc cái gì chứ. Lúc trước thân thể của mẹ so với con còn nặng hơn rất nhiều, hiện tại không phải đã có Vân Thiên Lâm rồi sao. Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó qua bên Đông Y bắt mạch, đoán được bệnh sẽ chữa trị ngay, điều trị một thời gian sẽ không có vấn đề gì nữa.”


Bạch Hiểu Nguyệt được dì Tôn với Đặng Cầm nói huyên thuyên, đến nỗi cô có chút buồn cười. Mẹ và dì Tôn muốn làm cô vui trở lại mà ngay cả nói nhiều cũng dùng tới rồi. Bạch Hiểu Nguyệt ở một bên gọi điện thoại cho trưởng phòng xin nghỉ phép.


Lúc mới gọi cô đã rất lo sợ, có lẽ cô là người đầu tiên trong công ty xin nghỉ nhiều nhất, đến nỗi bây giờ cô run sợ khi gọi xin nghỉ tiếp. Ai ngờ trưởng phòng Lưu bắt máy lại nói chuyện rất dễ nghe với cô, vừa nghe nói cô đi gặp bác sĩ liền lập tức phê chuẩn cho cô xin nghỉ, còn dặn dò chú ý thân thể cho tốt.