Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 295




Chương 295


Bạch Vân Khê hỏi đến vấn đề làm cho Trình Lãng một trận đau đầu. Anh vốn định sẽ nói cho cô biết, không có ý định giấu diếm, ai biết được bây giờ lại biến thành cái dạng này.


“Vân Khê, xuất phát từ suy xét của công ty, thực tập sinh làm tốt đều có thể lưu lại công ty làm việc, huống chi đó là do trưởng phòng Lưu còn đề bạt. Chúng ta đừng đem tình cảm cá nhân vào trong công việc, có được không?”


Bạch Vân Khê nghe anh nói thế lại càng buồn bã hơn, căn bản là vì anh còn để ý đến Bạch Hiểu Nguyệt, cho nên mới muốn cho cô ta ở lại tiếp tục làm việc. Cô cũng rất muốn tin Trình Lãng, nhưng cô không sao tin nổi.


“Trình Lãng, em biết là trong lòng anh vẫn còn có Bạch Hiểu Nguyệt, anh có thể vì em, vì con một lần mà quên hết đi mọi chuyện, bắt đầu lại với em được không? Hãy cho chúng ta một con đường hạnh phúc, là em thật lòng yêu anh mà?”


Trình Lãng nhìn Bạch Vân Khê, trong lòng có chút đâu, duỗi tay ra ôm Bạch Vân Khê vào trong ngực. Anh thật tự trách bản thân mình, lúc trước có được Bạch Hiểu Nguyệt thì không trân trọng lại đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác, nay anh đã có Bạch Vân Khê trong tay thì lại đi tơ tưởng đến Bạch Hiểu Nguyệt, anh đúng là cặn bã.


“Vân Khê, anh cũng yêu em. Em đừng vì chuyện của Bạch Hiểu Nguyệt mà suy nghĩ nhiều, tất cả chỉ là vì công việc. Hôm nay anh bận quá, nên không có thời gian quan tâm em, đợi cho thời gian này hết bận, anh sẽ đền bù cho em xứng đáng.”


Bạch Vân Khê ngước lên đôi mắt đáng thương, tròng mắt đã ngập tràn nước, chỉ chực trào ra.


“Trình Lãng, anh nói có thật không. Hay là anh chỉ đang lừa dối em, nói những lời ngon ngọt để em tin anh thôi. Cũng chỉ tại bởi vì chữ yêu mà em lo được lo mất, lúc nào cũng hoài nghi về anh.”


Trình Lãng nhìn sâu vào đôi mắt Bạch Vân Khê, bộ dáng đáng thương của cô làm cho Trình Lãng đau lòng. Trình Lãng đưa tay lên giúp cô lau nước mắt, anh hôn lên những giọt nước mắt ấy.


“Vân Khê, em còn đang mang thai, đừng khóc, sẽ ảnh hưởng không tốt đến cho con. Đợi cho đến khi anh hết bận, anh sẽ dẫn em và con đi chơi một bữa cho khuây khỏa, còn nhiệm vụ của em là chăm sóc tốt cho bản thân mình và con. Em đã nghĩ ra tên của con chúng ta chưa?”


Bạch Vân Khê lúc này tham luyến vòng tay của Trình Lãng, chuyện về Bạch Hiểu Nguyệt cô không còn muốn truy cứu nữa, hay cô thử tin Trình Lãng một lần, vì hạnh phúc của cô, của con và của anh.


“Em chưa nghĩ ra, thế anh đã nghĩ ra chưa.”


Trình Lãng ôm Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng, cằm anh tựa vào vai Bạch Vân Khê, anh nhắm mắt lại mơ hồ nói.


“Anh cũng chưa biết, có thể sẽ được mẹ với bố anh đặt tên cho nó. Chừng nào con ra đời rồi, anh sẽ có một món quà lớn bất ngờ tặng cho em vì đã sinh con cho anh, được chưa.”


Bất kể người mẹ trẻ nào nhắc đến vấn đề con cái đều có hứng thú, Bạch Vân Khê cũng không ngoại lệ, đầu cô dựa vào trong ngực Trình Lãng thì thầm.


“Trình Lãng, anh nói xem anh thích con gái hơn hay là con trai hơn.”


Trình Lãng sớm đã mỏi mệt không muốn động đậy, suy nghĩ lại càng không. Anh chỉ muốn đi ngủ một giấc, nhưng trong tai vẫn lảng vảng giọng nói của Bạch Vân Khê, anh mơ màng đáp.


“Anh nghĩ đứa con đầu nên là con trai, mẹ anh rất thích con trai. Nhưng không sao, con gái anh cũng rất thích. Nếu như là con gái thì giống em, còn con trai thì sẽ giống anh.”


Bạch Vân Khê nói tiếp lời anh, cô nói một câu, Trình Lãng sẽ đáp lại một câu. Không lâu sau, chỉ còn mỗi Bạch Vân Khê độc thoại, Trình Lãng sớm đã ngủ tự khi nào. Bạch Vân Khê không thoáng nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của Trình Lãng, quay đầu lại đã thấy anh ngồi ngủ say.


Bạch Vân Khê có chút đau lòng, cô đỡ Trình Lãng nằm xuống, tháo cà vạt và cúc áo anh ra. Bạch Vân Khê vào phòng tắm chuẩn bị nước tắm, trở ra vẫn thấy Trình Lãng ngủ say.