Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 286




Chương 286


Với lại cô không phải là một kỳ tài trong làm việc, không đáng để tổng giám đốc của một công ty níu kéo bằng cách này. Trình Lãng rốt cục là muốn gì ở cô. Chẳng phải anh ta là người ngoại tình trước hay sao, bây giờ giả mù sa mưa cái gì chứ.


“Trình Lãng, sau nhiều chuyện xảy ra một đoạn thời gian trước đó, tôi không nghĩ là mình có thể tiếp tục làm việc ở Vinh Thăng.” Bạch Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ nói, cô nghĩ Trình Lãng vòng một vòng lớn cuối cùng cũng chỉ là kêu cô tới vì chuyện này. Sâu trong thâm tâm cô nghĩ rằng Trình Lãng không phải là rất yêu Bạch Vân Khê hay sao, hành động của anh ta bây giờ chẳng khác nào là đứng núi này trong núi nọ.


Lúc trước thì một mực rời bỏ cô, bây giờ tìm mọi cách để níu kéo, liêm sỉ của anh ta bị chó tha hết rồi sao. Không nghĩ tới thân phận của cô là một người đã có chồng.


“Không phải là em không muốn làm việc ở đây, chẳng qua là em lo cho danh dự của Vân gia và Vân Thiên Lâm sao? Em nên vì bản thân mình mà suy nghĩ lại.’ Trình Lãng không biết phải làm cách nào mới có thể gặp lại Bạch Hiểu Nguyệt, vì thế anh chỉ còn có thể dùng cái cách hèn hạ này.


Anh biết thời gian thực tập của cô đã hết, anh tưởng tượng chính mình về sau rất khó có cơ hội để gặp Bạch Hiểu Nguyệt, anh cảm thấy như mình sắp mất đi một thứ đồ quan trọng, anh không thể nói đó là cái tư vị gì.


Nói anh là ti tiện, tên khốn nạn cũng được, có đôi khi anh cũng cảm thấy mình trở nên càng ngày càng kỳ quái. Ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh lại chẳng có cảm giác gì, cố tình đi ngoại tình, để rồi chia tay.


Về sau mới nhận thức được cô sớm đã khắc sâu vào trong trái tim anh, mất cô rồi anh mới biết mình đã đánh mất một người vô cùng quan trọng, anh nói anh hối hận rồi.


Là do bởi vì cô luôn luôn tin tưởng, ở bên cạnh trong những ngần ấy năm, anh nghĩ là cô không thể rời xa anh được, rời xa anh thì cô không thể sống tốt. Đến một ngày cô thực sự rời bỏ anh, thì anh mới biết chính mình đã sai rồi, không biết quý trọng cô, làm chuyện có lỗi với cô, muốn cứu vãn tình thế thì cũng đã quá muộn rồi.


“Trình Lãng, anh nên biết là một khi tôi đã yêu Vân Thiên Lâm thì tôi phải suy nghĩ kỹ. Tôi không thể chỉ sống tự tại cho riêng mình, tôi phải nghĩ đến anh ấy nữa, nếu như tôi ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình thì tôi đã không còn yêu Vân Thiên Lâm nữa. Cho nên với thân phận của tôi thì không thể làm việc ở Vinh Thăng nữa.”


Bạch Hiểu Nguyệt rất muốn đi làm, cô muốn thể hiện giá trị bản thân của mình đối với Vân Thiên Lâm, với mọi người. Nhưng mà cô nghĩ mình sẽ tìm cách khác, chứ không phải tiếp tục làm ở đây, điều ra tiếng vào không hay.


“Anh cảm thấy chẳng có gì là không thích hợp cả. Em là em, Vân Thiên Lâm là Vân Thiên Lâm. Công ra công, tư ra tư. Anh chắc chắn là em sẽ không để lẫn lộn giữa hai thứ, anh biết em là người không thích ở nhà, đến nơi làm việc em mới có thể là chính em, dựa dẫm vào người khác không phải là tính cách củ Bạch Hiểu Nguyệt. Một khi em đã đến Vinh Thăng làm việc, anh khẳng định, em sẽ học hỏi được rất nhiều thứ.”


Trình Lãng vừa nói, trong lòng không ngừng thầm nói, vì muốn được hằng ngày ngắm nhìn cô ở công ty nên anh không ngại viện ra hàng trăm cớ lý do. Với lại anh biết nếu cô muốn làm việc ở RV, thì đã không đến đây rồi. Ở RV, chắc chắn nhân viên ở đó biết Bạch Hiểu Nguyệt là vợ của Vân Thiên Lâm, ai lại dám sai bảo vợ của tổng giám đốc làm việc chứ. Cho nên anh khẳng định Bạch Hiểu Nguyệt sẽ không muốn làm việc ở RV, chỉ có thể làm việc ở công ty anh mà thôi.


“Trình tổng cũng quá tự tin rồi, chẳng lẽ là anh nói ở RV, tôi không thể học hỏi được gì sao. Anh đừng quên chồng tôi là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, hơn nữa vị thế lại còn cao hơn anh rất nhiều.”


Bạch Hiểu Nguyệt nói làm cho Trình Lãng sửng sốt, đây chính là điều làm anh lo lắng nhất.


Bạch Hiểu Nguyệt không làm ở Vinh Thăng thì cũng sẽ làm ở RV, làm ở công ty nào cũng sẽ bị điều ra tiếng vào, không bằng làm cho RV thì tốt hơn sao.


“Em không muốn làm việc ở Vinh Thăng là vì vẫn còn để ý đến Vân Khê hay sao? Như vậy là anh cho rằng em đối với anh vẫn còn tình cảm.”