Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 235




Chương 235


Anh…bên cạnh anh đã có người phụ nữ khác? Khó trách, thấy anh đối xử với cô khác lạ vậy, như là một người dưng qua đường.


Từ trước đến nay Thẩm Nhược Tâm đều không có nghĩ đến, có một ngày Cố Thần rồi sẽ cùng với một người phụ nữ khác ở bên nhau. Cái chuyện này đối với mà nói là một chấn động, đó không phải là một sự thật, cô chấp nhận được điều đó.


“Chết rồi…Tôi không biết, cúp máy rồi.” Giai Giai ngây ngốc cầm di động, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên người Cố Thần không bứt ra được. Cố Thần từ phòng tắm bước ra, trên người tùy ý mặc một đồ áo choàng tắm để lộ ra một mảng ngực da sắt thịt đồng như ẩn như hiện, dáng người tuyệt mỹ, làm cho Giai Giai có chút không cầm lòng háo sắc được.


Cố Thần vừa đi ra đã thấy Giai Giai khoác áo sơ mi của mình rộng thùng thình lõng lẽo, cái áo của anh rất dài cho nên thuận tiện thành váy cho cô luôn, chỉ là ở dưới lộ ra hai chân trắng như tuyết, hình ảnh kiều diễm như vậy, không tránh khỏi làm động lòng người.


Cố Thần cũng không tự chủ được, bất tri bất giác nhìn Giai Giai vài lần, trong không khí đột nhiên trở nên xấu hổ. Cố Thần ho khan hai tiếng, Giai Giai giật mình đưa điện thoại đang cầm trong tay cho anh. Cố Thần lấy điện thoại nhìn qua một dãy số, đôi mắt nheo lại.


“Là cô?”


Đột nhiên sao cô ta lại gọi cho anh làm cái gì, không phải là đã kết hôn rồi sao? Lúc ấy cô lạnh lùng dứt khoát ra đi không một lời nuối tiếc, trực tiếp đi nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi tới bệnh viện của anh thông báo một câu cô đã kết hôn. Nằm trên giường bệnh, anh không biết đó là cảm giác thế nào, giống như anh đang trong địa ngục tối tăm, chịu đựng hàng vạn mũi dao xuyên qua tim. Mà Thẩm Nhược Tâm cô thì luôn miệng nói cô và Lưu Huân.


Hiện tại đáng lí ra cô nên hạnh phúc bên người chồng chứ, sao lại gọi cho anh làm gì?


Ai bảo trí nhớ của anh tốt thế làm gì, chỉ cần nhìn qua một cái là nhớ rõ, đến bây giờ nhìn số điện thoại quen thuộc này anh cũng biết là ai gọi tới. Cho nên người nào không biết sẽ nói là anh vẫn còn tình yêu với Thẩm Nhược Tâm, nhớ rõ số điện thoại của cô ta như thế mà. Nhưng mà không phải, có trách thì trách trí nhớ của anh, Cố Thần anh sớm đã lạnh nguội từ lâu rồi.


Nhớ tới vừa rồi anh nói với Giai Giai, lúc này anh mới phản ứng lại với chính mình, hình như mấy lời đó có chút thân mật, hơn nữa lúc đó anh nói hơi to, khẳng định là Thẩm Nhược Tâm đã nghe thấy lời anh nói cho nên mới vội vàng cúp máy.


Vậy thì càng tốt, nghe được thì cứ nghe. Hiện tại anh với Thẩm Nhược Tâm đã không còn quan hệ nào nữa rồi, cuộc sống của anh cũng chẳng liên quan gì đến cô. Anh cũng không thể nào sống một mình mãi được, phải nhanh chóng tìm tình yêu mới cho mình thôi.


Giai Giai cảm giác được Cố Thần có tâm sự, tâm trạng tốt vừa rồi bởi vì số điện thoại này mà thay đổi cảm xúc. Trong điện thoại chính là một giọng điệu nữ, hơn nữa cái ngữ khí đó là đang chất vấn cô có quan hệ gì với Cố Thần, mà hiện tại xem xét biểu hiện của anh thì cô đã đoán được là ai rồi.


Trừ bỏ người phụ nữ đó ra, còn ai có thể có thể làm cho anh để tâm đến vậy.


“Là Thẩm Nhược Tâm đúng không? Nếu như anh sợ cô ấy hiểu lầm, thì để em gọi lại cho cô ấy giải thích.”


Thời điểm nói ra những lời này, Giai Giai rất đau lòng. Đau lòng cho tình yêu của cô không thể làm động lòng trái tim anh, nhưng đau lòng hơn chính là nhìn anh không thể dứt ra được cái tình yêu mà anh dành cho người phụ nữ không xứng đáng kia. Nếu có thể, cô nhường tình yêu của mình cho anh để được nhìn thấy anh hạnh phúc, cứ để anh sống mãi trong quá khứ cô thật sự không nỡ.


Đây là lần đầu tiên Giai Giai cô cảm nhận được vị đắng của tình yêu, cô cảm thấy tình yêu của cô thật hèn mọn. Anh không yêu cô, đáng lí ra cô phải mạnh mẽ dứt khoát từ bỏ anh, nhưng mà yêu vẫn cứ là yêu, không cần phải chờ đợi đến đối phương hồi đáp. Cô sẽ vì anh mà nuông chiều theo cảm xúc, cô tin chính mình rằng đến một lúc nào đó, cô cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi về tình yêu này và từ bỏ nó thôi. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.


“Không cần.” Đơn giản hai chữ, Giai Giai nghe được hai chữ của anh, cô cũng không nghĩ nhiều.


“Anh với Thẩm Nhược Tâm đã không còn quan hệ gì nữa, mặc cho cô ta nghĩ thế nào cũng được, anh không quan tâm. Được rồi, em làm khô tóc đi, coi chừng bị cảm lạnh.” Bất thình lình Cố Thần nói ra những lời này làm cho Giai Giai cảm thấy có chút lo lắng, anh đã buông bỏ được tình cảm của mình rồi sao?