Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 212




Chương 212


Đặng Cầm nắm lại bàn tay Bạch Hiểu Nguyệt, ý bảo con không được nóng nảy mà làm loạn.


“Mẹ, mẹ nói con như vậy, con rất ngại ngùng đó.” Lần này, Bạch Hiểu Nguyệt nghe rất rõ ràng, âm thanh này vô cùng quen thuộc, không phải là Thẩm Nhược Tâm thì ai.


Cô nhớ rõ, lúc Cố Thần xảy ra tai nạn, Thẩm Nhược Tâm đã kết hôn với một người đàn ông khác, tên là gì ấy nhỉ?


Hình như tên là Lưu Huân, gia đình làm bất động sản. Mới vừa rồi Thẩm Nhược Tâm gọi bà ta là một tiếng mẹ, nói cách khác người nói chuyện bên trong chính là mẹ của Lưu Huân, còn những người khác sẽ là ai đây?”


“Đã lâu rồi không có hoạt động chân tay, mồm miệng, hôm nay coi như là cho mình mặt mũi, hãy để cho mình.” Đặng Cầm cùng Tôn Viện nhìn nhau cười cười, mười phần lầ ăn ý. Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở bên cạnh, không biết hai người định làm gì.


Dù sao cũng là mang danh phu nhân thị trưởng, không thể cứ thế mà xông vào đi!


Đúng lúc này, giám đốc Hán Dật Hiên chạy chậm lại đến đây, cung kính hành lễ ba cái, sau đó thì thầm vào tai Tôn Viện vài câu, Tôn Viên gật gật đầu, giám đốc hành lễ rời đi.


Bạch Hiểu Nguyệt nhìn một màn này không khỏi ngưỡng mộ phu nhân thị trưởng, lợi hại như vậy, ngay cả giám đốc của đại trà lâu này cũng tùy hứng gọi tới. Nếu cô nhớ không lầm thì người đứng đằng sau Hán Dật Hiên này rất thần bí, người tới nơi này mặc kệ là ái, cũng không dám càn.


“Nếu như bọn họ nói hăng say như vậy, chúng ta cũng nên đi vào góp vui, thấy thế nào?”


“Cậu có hứng thú, mình đương nhiên là không có ý kiến.” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn qua nhìn lại Đặng Cầm và Tôn Viện, nói chung cảm thấy hai người bọn họ tính kế gì đó, nụ cười cũng trở nên gian xảo, có chút đáng sợ.


Không biết một hồi, người bên trong có gặp phải xui xẻo hay không. Cô có thể xác định phu nhân thị trưởng với mẹ chồng cô tuyệt không phải là người gặp xui xẻo.


Gian phòng này tên là phòng Phù Dung, so với một màn vừa rồi thì cái tên không giống nhau chút nào.


Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới đi vào, đã người được một mùi nồng đậm phấn son hỗn tạp, mùi hương đậm nhu vậy làm Bạch Hiểu Nguyệt có chút nhịn không được suýt hắt xì, may là kiềm lại được, không bị thất lễ.


Tôn Viện với Đặng Cầm đi vào phía sau cũng là ngẩn ra một lát, hương vị này…Cũng quá là khó ngửi rồi, sao bọn họ có thể ngồi ngửi như thế được.


Trong phòng bốn năm phu nhân ngồi cùng nhau, làm bộ ra vẻ văn nhã, thưởng thức hương vị trà , kỳ thật chính là đem trà trong tiệm đổ nước sôi vào rồi để nguội uống, hoàn toàn không hiểu thế nào là thưởng thức trà.


Tôn Viện vừa đi vào thấy trên bàn gỗ đỏ rối loạn lung tung các thứ, không có bộ pha trà. Bạch Hiểu Nguyệt chỉ đứng một bên mà đã cảm nhận được trên người Tôn Viện đang phát ra lửa giận.


“Các người là ai, ai cho các người vào đây, đây chính là Hán Dật Hiên, có biết những người ngồi đây là ai không? Mau cút đi!”


Người nói chuyện chính là người ngồi ở chủ tọa, thân hình đồ sộ còn mặc sườn xám bó sát, cả người bị bọc như cái bánh chưng. Chẳng thấy đẹp đâu mà chỉ thấy mỡ tràn trề, bắp tay to tướng nắm lấy hạt dẻ mà cắn, một lớp phấn son dày trên mặt, theo mỗi một động tác của bà ta thì phấn đều rơi xuống.


Bạch Hiểu Nguyệt không biết vị này là ai mà có thể tự tin đến mức đó, ở trường hợp thế này còn dám nói như vậy.


“Mấy người cũng không biết nhìn xem người ngồi ở đây là ai, Hán Dật Hiên như thế nào lại phục vụ kém như vậy, chó mèo ở phương nào cũng dám lèn vào đây, không phải nói nơi này chỉ có những người có tiền mới bước vào sao? Nhìn đám người này xem, trên người đều là thứ không có giá trị, quả thực khó coi chết đi được.”