Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 204




Chương 204


Kết quả cuối cùng Chu Nhã Tĩnh là người vô tội nhất.


“Bác gái, người cũng là người từng trải, người cũng đã từng yêu, người cũng biết rằng không thể ở bên người mà yêu thống khổ cỡ nào. Con biết Vân Thiên Lâm kết hôn với Bạch Hiểu Nguyệt là hai người họ không dựa trên cơ sở tình cảm để đi đến hôn nhân, bọn họ là bất đắc dĩ mới kết hôn, hơn phân nửa nguyên nhân con đoán là do Vân gia ép buộc. Người chỉ có một đứa con trai này, chẳng lẽ người đành lòng nhìn con trai sống với một người không hề có tình cảm nào, cùng nhau chung sống cả đời hay sao?”


Bạch Hiểu Nguyệt ở một bên lắng nghe Chu Nhã Tĩnh kể về chuyện tình xưa bi đát của mình. Bạch Hiểu Nguyệt không thể không thể nói, Chu Nhã Tĩnh thật sự là một diễn viên nhập tâm, không thể không cảm thán, Bạch Hiểu Nguyệt vô cùng ngưỡng mộ tài năng diễn xuất của Chu Nhã Tĩnh.


Bạch Vân Khê như thế, Chu Nhã Tĩnh cũng là như thế, không lẽ những người đi cướp đoạt tình yêu của người khác đều nhân danh vì tình yêu đích thực sao.


Chu Nhã Tĩnh luôn miệng nói cô ta với Vân Thiên Lâm là có tình cảm, nhưng Vân Thiên Lâm lại nói cho cô biết, trước nay anh chỉ đối với Chu Nhã Tĩnh ở mức không chán ghét, chứ nói đến mức yêu thì chưa tới, càng miền bàn đến là có chuyện khác phát sinh.


Lúc trước Vân Thiên Lâm chỉ là cho phép người mình không ghét ở lại bên cạnh mình, không nghĩ tới hiện tại tạo thành một phiền toái lớn đến thế.


“Nói như vậy, ý của cô là tôi nên làm thế nào thì mới tốt nhất.”


Trong lòng Chu Nhã Tĩnh cân nhắc tính toán của Đặng Cầm, Đặng Cầm giống như là bị lời nói của cô làm cho thuyết phục, hiện tại là đang hỏi ý của cô, cô có nên tiến thêm một bước nữa để đánh tới Bạch Hiểu Nguyệt hay không.


Do dự một chút, Chu Nhã Tĩnh nghĩ bằng bất cứ giá nào, thành bại cũng nên giờ khắc này, dù cho có không thành thì cô cũng chẳng tổn thất một chút nào, còn nếu như thành công thì lại quá may mắn rồi.


“Con biết là con không nên mong cầu điều gì,con hiện tại giống như một phế nhân, đã sớm không còn tư cách gì ở bên cạnh Vân Thiên Lâm nữa, nếu lần này trị liệu không thành công, có khả năng cả đời này con cũng không thể đứng lên được. Như vậy mà nói mãi mãi con không thể xứng với Vân Thiên Lâm ưu tú. Anh thế nhưng lại luôn luôn cổ vũ con, kêu con không được từ bỏ, tình cảm trong trái tim con đã chết nay một lần nữa lại thức tỉnh. Có một loại cảm giác chính là không khống chế được trái tim mình, tin tức đăng trên báo con không biết tại sao lại thành ra thế, nhưng mà con chỉ muốn nói một điều là con yêu Vân Thiên Lâm. Bác gái, nếu Vân Thiên Lâm với Bạch Hiểu Nguyệt là không có cảm tình, vì cái gì, vì cái gì mà không thể để cho Bạch tiểu thư rời đi, để cho cô ấy tìm được hạnh phúc của chính mình, như vậy đối với cả ba người không phải đều là tốt sao?”


“Tuy rằng con biết, ngày đó con ra đi mà không nói với Vân Thiên Lâm một tiếng nào chính là xúc phạm đến Vân Thiên Lâm. Nhưng mà hiện tại thì con đã trở về, con nhất định sẽ đối xử tốt với Vân Thiên Lâm, sẽ không bao giờ phụ tình cảm của anh ấy, con sẽ xem người như là mẹ ruột của con, phụng dưỡng người về sau.”


Ánh mắt Chu Nhã Tĩnh chân thành, thiếu chút nữa làm cho Bạch Hiểu Nguyệt tin những gì cô ta nói đều là thật. Lúc này, cô tựa hồ khó mà nói điều gì, bất luận kẻ nào đều không thể thay thế Vân Thiên Lâm quyết định, mặc kệ như thế nào, chỉ cần anh không rời bỏ cô, cô vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh. Mặc kệ người khác nói ra sao, cô đều sẽ bỏ ngoài tai.


Chu Nhã Tĩnh thấy Đặng Cầm không nói gì, cô ta khẩn trương đến mức đổ mồ hôi tay, hẳn là Đặng Cầm đang suy xét đến lời cô nói, cô biết Đặng Cầm là người rất coi trọng tình cảm, nếu Đặng Cầm tin tưởng lời cô nói thì chắc chắn Đặng Cầm sẽ thành toàn cho cô.


Sau đó cô lại có chút không tin được, chính mình lại nghe được những lời này.


“Chu tiểu thư, sao cô có thể tự tin như vậy, sao cô biết được con trai ta và con dâu không có tình cảm, làm sao cô biết được con trai ta có còn tình cảm với cô không? Thật đáng tiếc cho cô, ta chính tai nghe được từ miệng con trai ta nói nó đời này chỉ có yêu một người đó chính là con dâu ta, Bạch Hiểu Nguyệt.