Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 188




Chương 188


Bạch Hiểu Nguyệt liền rủ Tô Na đi chung xuống nhà ăn, cô đang suy nghĩ đến đồ vật gì mà chuyển đến cho cô. Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy kỳ quái, cô đã lâu rồi không có đặt mua đồ vật trên mạng, sao cô lại có bưu phẩm này?


Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới từ thang máy đi ra, vốn đang thắc mắc, Vinh Thăng hôm nay thế nào bên ngoài lại nhiều người đến vậy. Nhưng mà Bạch Hiểu Nguyệt không có hứng thú đi xem náo nhiệt, trực tiếp hướng ra bên ngoài đi đến. Những người ngoài cửa nhìn như là phóng viên, phỏng chừng là đến đây chờ chực Trình Lãng để lấy tin.


Ai biết, Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới từ trong đại sảnh đi ra, trong đám người có một nữ phóng viên liếc mắt một cái đã nhận ra, hô to một tiếng: “Bạch Hiểu Nguyệt, Bạch Hiểu Nguyệt, cô ấy đến rồi.” Bạch Hiểu Nguyệt không kịp phản ứng lại đây rốt cục là chuyện gì, thì đã bị một đống người vây quanh bủa vào.


Đèn flash liên tục phát sáng làm cho Bạch Hiểu Nguyệt không thể nào mở mắt ra nổi, theo bản năng dùng tay ngăn tầm mắt mình lại, Bạch Hiểu Nguyệt bị một đám phóng viên vây quanh, không thể nhúc nhích được, một chùm microphone chìa ra trước mặt cô, mỗi lúc một nhiều hơn, câu hỏi cũng đưa ra liên tục làm cho Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy choáng váng.


“Tiểu thư Bạch Hiểu Nguyệt, xin hỏi là cô với Vân thiếu của tập đoàn RV Vân Thiên Lâm như thế nào quen nhau?”


“Nghe nói cô với Vân thiếu là kết hôn chớp nhoáng, căn bản là không có tình cảm, cô có thể nói cô dùng phương pháp gì làm cho Vân thiếu đáp ứng cưới cô?”


“Khoảng thời gian trước có một người con gái nhảy lầu tự tử, chuyện này có liên can gì tới cô không? Rốt cục là cô với Chu Nhã Tĩnh là có mối quan gì, đối với tin tức buổi sáng hôm nay, cô có điều gì muốn nói không?”


“Tin tức trên báo viết, tiểu thư Chu Nhã Tĩnh bị cô bức đến mức nhảy lầu, để mình chính thức trở thành Vân phu nhân chính thức. Cô đối với đoạn tình cũ này của Vân thiếu có thái độ gì?”


“Bạch tiểu thư, xin hỏi là có phải cô thật sự bức tiểu thư Chu Nhã Tĩnh đến bước đường cùng chỉ có thể tự sát mới thoát nổi sao? Có phải tai nạn trước đó cũng là có liên can gì đó tới cô…”


“Bạch tiểu thư, cô làm những việc này, người của Vân gia có biết không? Cô cảm thấy trong cuộc hôn nhân này Chu Nhã Tĩnh là kẻ thứ ba hay cô mới chính là kẻ thứ ba chen ngang giữa bọn họ?”


“Cuộc chiến bảo vệ đoạn hôn nhân này, cô có thể dùng bất cứ mọi thủ đoạn nào kể cả thủ đoạn hạ tiện cũng không chừa có đúng không?”


“Cô với Vân thiếu kết hôn là không có công khai ra bên ngoài, có phải là có ẩn tình gì đó hay không…”


“Bạch tiểu thư, cô là người của Vân gia, tại sao cô lại thực tập ở Vinh Thăng, có phải cô đến đây là để làm nội gián tiếp ứng các thông tin cơ mật hay không?”


“Bạch tiểu thư, cô từ thực tập ở bộ phận công ty chi nhánh được điều động đến tổng công ty, có phải là trong đó có ẩn chứa những điều cơ mật…”


….


Bạch Hiểu Nguyệt hoàn toàn không biết đây là chuyện gì, mỗi một câu hỏi từ sắc bén đến sắc bén thêm chém vào người cô, cô rất muốn giải thích, nhưng căn bản là không có cơ hộ giải thích. Không biết là ai từ phía sau đẩy cô một cái làm cho cô chao đảo, té ngã trên mặt đất.


Bạch Hiểu Nguyệt chưa từng chật vật như vậy giống như bây giờ, mà những phóng viên này căn bản không có tình người, đối với bộ dáng chật vật của cô không ngừng điên cuồng chụp ảnh, không ngừng hỏi, hẳn là đã chuẩn bị mấy câu hỏi rất tốt. Bạch Hiểu Nguyệt bình tĩnh đứng dậy nhưng mà chân hình như bị trật khớp rồi.


“Tôi không biết gì cả, tất cả mọi chuyện xảy ra tôi đều không biết.”


Một đám âm thanh dò hỏi lại tiếp tục, như là một đám ruồi bọ cứ bâu lấy cô mãi không tha, mặc kệ cô đuổi đi như thế nào cũng không buông tha cho cô, cô chán ghét những người này.


Bạch Hiểu Nguyệt muốn tách ra khỏi đám đông, nhưng chân đau đến mức di chuyển có chút khó khăn, cô không thể đi nhanh ra khỏi đám người này được.


Thật là không xong, cô cứ nhích từng chút một từng chút một, cô không hy vọng đám người phóng viên vô tâm này lại có thể giúp cô dìu đi tới, bọn họ không ngừng chụp lấy bộ dáng thảm hại của cô.


Liền ở ngay lúc này trong đám đông đột nhiên có hai người lao tới, một bên trái, một bên phải đỡ lấy cô.


Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên có chút bất ngờ.