Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 157




Chương 157


“Đừng sợ, hiện tại chúng ta không cần chờ đến ngày mai mới đi bệnh viện nữa, đi ngay lập tức bây giờ, thử máu. Kinh nguyệt của con đã chậm lại sáu ngày, cũng không cách nhau xa là mấy, nói không chừng trong bụng con đã có đứa bé, đến lúc đó con còn sợ cái gì. Chỉ cần mang thai đứa bé là không cần phải sợ nữa.”


Tần Lệ trấn an Bạch Vân Khê, ra lệnh cho tài xế lái đi. Muồn ngồi lên vị trí nữ chủ nhân của Trình gia một cách vững vàng, đường nhiên phải có sóng to gió lớn, thủ đoạn một chút cũng là điều phải làm, không muốn tính kế thủ đoạn là không được.


Cô còn không tin, chính mình như thế lại không đấu nổi với lại Bạch Hiểu Nguyệt.


Vốn dĩ Bạch Hiểu Nguyệt và Giai Giai định cùng nhau ăn cơm buổi chiều luôn nhưng Bạch Hiểu Nguyệt lại nhận được điện thoại của Vân Thiên Lâm. Bạch Hiểu Nguyệt phải trở về nhà, anh đang ở công ty của Cố Thần, mới vừa đem Cố Thần trở về nhà vì Cố Thần bị cảm.


“Bị cảm? Không phải vết thương vừa mới hồi phục sao, như thế nào lại bị cảm?”


“Anh cũng không rõ nguyên nhân, đợi anh xử lý nhanh xong rồi về, em đi dạo phố, đừng để mình mệt quá. Đúng rồi, Cố Thần ở nhà chỉ có một mình, không có ai chăm sóc cậu ta.” Bạch Hiểu Nguyệt như hiểu ra gì đó, gật gật đầu, ánh mắt cô dừng lại ở trên người Trần Giai Giai, cô chắc điều cô đang nghĩ tới chính là điều anh muốn ám chỉ với cô. Xem ra hai người bọn họ vẫn là ăn ý.


“Bạch Hiểu Nguyệt cúp điện thoại, làm như mình thuận miệng nói một câu: “Đang yên đang lành, đột nhiên lại bị cảm, không biết có sao không nữa.”


Giai Giai đang ăn một miếng kem lớn, mơ mơ hồ hồ hỏi một câu: “Ai bị bệnh, Vân Thiên Lâm nhà cậu?”


Bạch Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu, ra vẻ thần bí thở dài: “Vân Thiên Lâm khỏe như trâu, người bị bệnh là Cố Thần, anh ta rất đáng thương, mới vừa xuất viện không bao lâu nay lại bị cảm mạo. Mà ở nhà cũng chỉ có một mình anh ta, không có ai chăm sóc, Cố Thần nói đó là thói quen, ngủ một giấc thì sẽ không có chuyện gì nữa.” Bạch Hiểu Nguyệt vừa nói, vừa nhìn phản ứng của Giai Giai.


Giai Giai ngậm một miếng kem trong miệng tan ra, Cố Thần bị bệnh, là thật sao? Không phải anh ấy mới hết bệnh, sao nay lại bệnh nữa… “Cậu nói Cố Thần bị bệnh là thật á?” Bạch Hiểu Nguyệt lại cười cười, không trả lời liền. Giai Giai nóng nảy, bắt lấy ống tay áo của Bạch Hiểu Nguyệt, dáng vẻ rất khẩn trương, Bạch Hiểu Nguyệt không vội trả lời.


“Ai nha, cậu muốn làm mình gấp muốn chết đúng không? Cậu nhanh chóng nhả tin tức ra cho mình.”


Bạch Hiểu Nguyệt phụt một tiếng bật cười: “Được, không đùa cậu nữa. Cố Thần hiện tại bệnh là thật, cậu đừng có lắc tay mình nữa có được không, mình sắp gãy luôn rồi này.”


“Không phải mới ra viện? Sao lại bị bệnh lại nhanh vậy được, thật đúng là làm cho người khác đau đầu.


Cậu nói xem, mình có nên đến nhà anh ấy xem thử anh thế nào rồi không?”


Nhìn Giai Giai bộ dáng vô cùng lo lắng, Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cưởi gian xảo nói: “Cậu nghĩ xem, có nên đi hay không?”


Trần Giai Giai suy nghĩ gật đầu mạnh: “Đi, lúc nãy cậu nói nhà anh ấy không có ai chăm sóc đấy sao?


Anh ấy quen một mình khẳng định hiện tại rất bất tiện. Có điều cậu biết nhà anh ấy không?”


Bạch Hiểu Nguyệt giả vờ lắc lắc đầu nói: “Mình làm gì biết nhà anh ấy chứ.”


Trần Giai Giai nhìn Bạch Hiểu Nguyệt bằng ánh mắt nếu cậu không mau giao nộp địa chỉ ra đây thì sẽ không xong đâu. Bạch Hiểu Nguyệt bị ánh mắt đó làm cho buồn cười, cô đành móc điện thoại ra đi hỏi Vân Thiên Lâm.


Nhìn Trần Giai Giai đang nhìn cô như theo dõi, Bạch Hiểu Nguyệt lúc này gọi lại Vân Thiên Lâm, nói anh.


“Báo cáo ông Vân, nhiệm vụ đã hoàn thành, anh có thể đưa địa chỉ nhà Cố Thần cho em không?”


“Anh có nói với em nhiệm vụ gì sao? Bạch Hiểu Nguyệt lần này thật sự muốn giết chết Vân Thiên Lâm, anh thật đúng là tên cáo già, người tốt đều là anh giành hết.


“Chẳng lẽ là em hiểu sau ý?”