Cưới Nhầm Thái Tử

Chương 21: Chương 21:




Lúc Mộc Thi Lan trở về phòng, Nhị phu nhân đang muốn nghỉ ngơi.
 
Nàng cho lui nha hoàn hầu hạ, tiến lên ân cần hỏi thăm: "Mẫu thân.”
 
Nhị phu nhân nhìn tư thế này của nàng, cho rằng nàng có chuyện gì quan trọng muốn nói, trong lòng bà thầm nghĩ, tốt nhất là từ chỗ Mộc Tình Tiêu hỏi ra cái gì, một lần nữa ngồi xuống, nói: "Chuyện gì?”

 
"Mới vừa rồi có một vị công tử đến tìm tỷ tỷ, nhưng mà con không biết là ai, người nọ vóc người cực cao, tướng mạo xuất chúng, chỉ là nhìn giống như bị bệnh, có thể hay không chính là đại công tử Vương gia kia hay không?" Mộc Thi Lan nói.
 
Nhị phu nhân khẽ trừng mắt, kinh nghi bất định* nói: "Con nói, Vương gia đại công tử tới tìm tỷ tỷ con, hai người bọn họ đã thông đồng với nhau rồi sao?”
Kinh nghi bất định*: không biết nên tin hay không.
 
Mộc Thi Lan cảm thấy phản ứng của Nhị phu nhân có chút lớn, do dự nói: "Con không chắc.”
 
"Ta đi xem một chút." Nhị phu nhân ngồi không yên, đứng dậy đi ra ngoài.
 
Trong sương phòng cách đó mấy gian.
 
Sau khi Mộc Tình Tiêu nói câu kia, tầm mắt Cố Diễn bám chặt vào nàng, con ngươi thâm trầm, ngoài dự liệu của Mộc Tình Tiêu, hắn không nói thêm lời mập mờ nào nữa, giọng điệu mang theo trọng lượng khiến người ta không thể bỏ qua, nói: "Đây chính là nàng nói.”
 
Chống lại đôi mắt kia, Mộc Tình Tiêu không hiểu sao có chút kinh hãi, luôn cảm thấy... có gì đó khác thường.

 
Đúng lúc này, Lục La bỗng nhiên đi vào, nói: "Tiểu thư, Nhị phu nhân đến nói muốn gặp ngài.”
 
Mộc Tình Tiêu sực tỉnh lại, suy nghĩ một chút lập tức nghĩ ra nguyên nhân Nhị phu nhân tới đây, phòng này không lớn, đứng ở bên ngoài cũng có thể nghe rõ phần lớn tiếng nói chuyện trong phòng, nàng bình tĩnh thong dong nói: "Mời nhị phu nhân vào đi.”
 
"Vâng." Lục La lên tiếng.
 
Một lát sau, Nhị phu nhân đi vào phòng, phía sau còn có Mộc Thi Lan tò mò đảo mắt, hai người rất nhanh tập trung mục tiêu, tầm mắt đồng loạt dừng lại trên người Cố Diễn bên cạnh.
 
Nhị phu nhân vừa nhìn đã biết đây không phải là vị đại công tử Vương gia kia, nhưng cũng nhất thời không nhớ ra đây là ai, chỉ cảm thấy người này quả thật xuất chúng như Mộc Thi Lan miêu tả, chỉ cần liếc mắt một cái theo bản năng cảm thấy người này có chút lai lịch.
 

Cố Diễn vốn không để ý đến ánh mắt của người ngoài, nhưng mấy ánh mắt đánh giá kia khiến hắn cảm thấy có chút không thoải mái. Hắn theo bản năng ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng mang theo uy hiếp khiến hai người kia thoáng chốc không dám nhìn nữa.
 
Lúc này Mộc Tình Tiêu mở miệng nói: "Nhị thẩm tìm con có chuyện gì sao?”
 
Nhị phu nhân âm thầm đè nén cơn run vừa rồi, cười ngượng ngùng nói: "Vừa rồi ta nghe Lan Lan nói chỗ con có khách ghé thăm. Đứa nhỏ ngốc Lan Lan này nhận nhầm người, cho rằng là người mà chúng ta quen biết nên muốn tới đây chào hỏi, không nghĩ tới... Lại là người lạ.”
 
"Cũng không tính là người lạ." Mộc Tình Tiêu liếc mắt nhìn Cố Diễn, "Nhị thẩm hẳn là đã gặp qua, vị này là Cố công tử ở nhờ trong phủ.”
 
"Cố công tử!?" Nhị phu nhân kinh hãi nói, "Nhưng ánh mắt của hắn..."
 
Đừng trách bà không nhận ra, bà chỉ gặp Cố Diễn hai lần, trong đó một lần còn cách xa.
 
Chuyện liên quan đến vị Cố công tử này phần lớn là nha hoàn đưa tin, Nhị phu nhân tất nhiên biết Mộc Tình Tiêu không nghe khuyên bảo, vẫn rất thân thiết với Cố công tử, về sau xảy ra chuyện của Mộc Minh Trạch, Mộc Tình Tiêu đang chú ý tới nó, bà cũng không muốn vào lúc này nhúng tay vào chuyện của nàng, chỉ nghĩ dù sao vị Cố công tử này chẳng qua chỉ là một người mù, một kẻ lạc lõng không có gì, cũng chẳng thể uy hiếp được ai.
 
Lại không ngờ, Cố công tử không phải là người mù thật sự, dáng vẻ hôm nay của hắn nhìn thế nhưng không kém công tử nhà giàu là bao, chẳng lẽ trên người Cố công tử này có bí mật gì, mới khiến Mộc Tình Tiêu coi trọng như thế?
 
Huống hồ Mộc Tình Tiêu hiện tại cũng không phải là nha đầu ngốc dễ bị lừa gạt trước kia, thứ nàng coi trọng nhất định phải có giá trị của nó.
 
Nhị phu nhân yên lặng ở trong lòng có cân nhắc.
 
Trong nháy mắt, trên mặt bà đã đổi lại ý cười hiền lành: "Xem ra ánh mắt Cố công tử đã khỏi hẳn, đây đún là một chuyện tốt.”
 
Cố Diễn chỉ thản nhiên nhìn bà một cái, cũng không đáp lời.
 
Nhị phu nhân vốn còn muốn nói thêm vài câu, nhưng khi đối diện với ánh mắt không kiên nhẫn của Cố Diễn, bà vẫn có chút sợ rùng mình, lập tức muốn trở về tính kế lâu dài.
 
"Nếu là người trong phủ, cũng đã chào hỏi rồi, ta cũng không tiện quấy rầy thêm nữa, Tiêu Tiêu đừng quên giờ Mùi* còn phải đi chép kinh thư."
*Giờ Mùi: từ 13-15h.
 
Mộc Tình Tiêu gập đầu đáp: "Nhị thẩm nhắc nhở rất phải.”
 
Trên đường trở về phòng, trong đầu Nhị phu nhân đã có chút tính toán.

 
Cố công tử hiển nhiên không dễ thân cận, một trưởng bối như bà cũng không có khả năng ép buộc được, vẫn phải để cho Mộc Thi Lan tiếp tục gần gũi hơn.
 
Và...
 
Mộc Tình Tiêu với vị Cố công tử này, ngay cả xuất phủ cầu phúc cũng phải lui tới, không ngại phiền toái lên núi, không có gì bảo đảm hai người bọn họ sẽ thực sự nảy sinh ra tình cảm gì đó không nên có làm lỡ chuyện của bà, cũng phải nghĩ chút biện pháp.
 
Hai người trở lại phòng mình, Mộc Thi Lan kiềm một đường mới nói ra miệng: "Thì ra đó chính là vị khách Tam thúc mang về, lúc trước chỉ nghe nói là người mù, không nghĩ tới..."
 
Nhị phu nhân vừa nhìn thần thái của nàng, không khỏi liếc một cái, nói: "Như thế nào, nhìn trúng rồi à? Nữ tử xinh đẹp thì không ít nhưng nam tử dung mạo như vậy quả thật hiếm thấy, nhưng con phải biết, hôn sự của con nhất định phải mang đến chỗ tốt cho quan lộ của phụ thân con.”
 
Mộc Thi Lan nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận: "Con còn không nghĩ tới đi đâu!”
 
Mỗi lần nàng biểu hiện ra một chút dấu hiệu nào, mẫu thân đều có thể nói rất rõ ràng, một chút cũng không uyển chuyển, mở miệng luôn là vì phụ thân, vì Mộc gia.
 
Nhị phu nhân không tiếp tục đề tài này nữa, mà là nói: "Có lẽ lúc trước chúng ta vẫn luôn xem thường vị Cố công tử này, hai ngày nay con phải đến chỗ tỷ tỷ con nhiều hơn, tìm cơ hội tìm hiểu một phen, nhớ khéo một chút đừng chọc phiền con bé, cho dù không tìm ra được, ít nhất cũng biết bọn họ cả ngày đang làm cái gì.”
 
"Ý nương là... Cố công tử này có thể có lai lịch rất lớn?”
 
Nhị phu nhân không khẳng định cũng không phủ định: "Con cứ thế mà làm.”
 
Sau khi Mộc Thi Lan chạy về phòng mình, Nhị phu nhân lại gọi nha hoàn Đông Lan tới, phân phó nói: "Ngươi bây giờ xuống núi, đến Tần gia một chuyến, để cho biểu thiếu gia chuẩn bị đến chùa ở hai ngày.”
 
Đông Lan đáp một tiếng "Vâng", lập tức ra khỏi cửa.
 
-
 
Phía đông vừa lúc còn một gian phòng trống, Mộc Tình Tiêu đã xin phéo chùa đồng ý để Cố Diễn tạm thời ở đó, còn cố ý xin một cái lò sưởi.
 
"Huynh bị nhiễm phong hàn, nên ở chỗ này nghỉ ngơi nửa ngày, đại phu đoán chừng còn một hồi lâu mới tới." Mộc Tình Tiêu dặn dò trước khi đi.

 
Cố Diễn hưởng thụ sự quan tâm của nàng, một trái tim hắn dường như cuối cùng cũng ổn định lại, mới có tâm tư để kiểm điểm bản thân. Hắn chạy tới tìm nàng như vậy có chút đường đột.
 
Hắn không nhịn được nói: "Phong hàn mà thôi, nàng không cần lo lắng cho ta, ta tới đây cũng không phải là vì để nàng quan tâm.”
 
Mộc Tình Tiêu cảm thấy thú vị cười cười: "Vậy huynh nói rõ cho ta biết, huynh tới đây là vì cái gì?”
 
Cố Diễn lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm, trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Vì nàng.”
 
Mộc Tình Tiêu: "..."
 
Tim nàng bỗng dưng đập nhanh hơn một chút, đột nhiên nàng vẫy tay với hắn: "Lại đây.”
 
Cố Diễn đi về phía nàng vài bước rồi dừng lại.
 
"Lại đây một chút." Mộc Tình Tiêu không hài lòng nói.
 
Cố Diễn do dự nói: "Ta sợ làm hại nàng cũng bị phong hàn.”
 
"Lúc mới gặp ta sao lại không sợ?" Mộc Tình Tiêu không cho là đúng hỏi ngược lại.
 
Không đợi Cố Diễn phản ứng, nàng tự mình đi tới, hơi khẽ nhấc chân lên, dán mu bàn tay lên trán Cố Diễn, dừng một chút nói: "Quả nhiên là phát sốt rồi, trách không được ăn nói mê sảng.”
 
Cố Diễn một lát sau mới phản ứng lại câu nàng nói "mê sảng" là chỉ câu nào, lập tức phản bác: "Đó không phải là mê sảng.”
 
"Buổi chiều để đại phu xem qua, nghỉ ngơi xong thừa dịp trời chưa tối trở về phủ đi, trên núi lạnh lắm, đến lúc đó ta để xe ngựa đưa huynh về." Mộc Tình Tiêu nói xong không để ý tới phản ứng của hắn, vẫn đi ra ngoài.
 
-
 
Sau khi ngắt quãng chép kinh hơn một canh giờ trong Phật đường và nói chuyện với vị trụ trì trong chùa, Mộc Tình Tiêu cảm thấy lòng mình thanh thản hơn rất nhiều.
 
Cùng nhị phòng yên tĩnh nhiều ngày, đại khái cũng có liên quan đến việc ở trong chùa Phật.
 
Sau khi chuyện này xong xuôi, nàng muốn đi thăm Cố Diễn trước, tính toán nếu tinh thần hắn tốt hơn một chút, lập tức phái người đưa hắn về phủ.
 
Tuy nhiên vừa trở lại Đông Sương phòng, lại nhìn thấy một người ngoài ý muốn.
 

Tần Văn Sách vừa từ xe ngựa đi xuống, đang nói chuyện với Nhị phu nhân tới đón hắn.
 
Người hầu từ trên xe ngựa mang hành lý xuống, Đông Sương phòng đã không còn gian phòng trống, cũng may mấy ngày nay hương khách không tính là nhiều, Tây Sương phòng còn trống rất nhiều, Tiểu hòa thượng mang theo người hầu đến Tây Sương phòng.
 
Lúc này hai người đang nói chuyện cùng thấy được Mộc Tình Tiêu.
 
"Biểu muội, đã nhiều ngày không gặp." Tần Văn Sách chắp tay cười nói.
 
Mộc Tình Tiêu giật giật khóe miệng, không mặn không nhạt hỏi thăm một tiếng: "Biểu ca sao lại tới đây?”
 
Nhị phu nhân ở một bên nói: "Văn Sách sang năm sẽ tham gia kỳ thi xuân, ta ngay từ đầu đã nghĩ muốn hắn cùng đến, cầu phúc đương nhiên là tự mình đến mới có thành ý, chỉ là hai ngày trước hắn có việc trì hoãn cho nên hôm nay mới tới.”
 
Tần Văn Sách gập đầu nói: "Đúng như lời di mẫu nói, biểu muội sẽ không chê ta quấy rầy chứ.”
 
"Làm sao có thể," Mộc Tình Tiêu không thèm để ý cười cười: "Hoa Lâm tự này ai cũng có thể đến, biểu ca nếu là vì kỳ thi xuân sang năm thì đây chính là đại sự, phải toàn tâm toàn ý cầu phúc, không vì người khác mà phân tâm, mới có cơ hội như nguyện.”
 
Nhị phu nhân nghe hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, lời nói soạn trước trong bụng nhất thời nói không nên lời.
 
Tần Văn Sách nho nhã lễ độ nói: "Biểu muội nói rất hợp lý.”
 
"Vậy ta sẽ không quấy rầy biểu ca và Nhị thẩm nữa, gặp lại sau." Mộc Tình Tiêu nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi.
 
Nhị phu nhân nhíu mày nói: "Nha đầu này, càng ngày càng không quy củ.”
 
Tần Văn Sách nhớ tới chuyện ngày đó trong Thủy Vân gian, hiếm khi không phụ họa Nhị phu nhân mà là khẽ thở dài nói: "Di mẫu, cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
 
"Ta cho con tới đây chỉ là để thuận theo tự nhiên sao?" Nhị phu nhân bất mãn nhìn hắn, "Con có biết Cố công tử trong phủ cũng tới hay không, ánh mắt người nọ đã tốt lên rồi, nhìn không kém con, còn thân mật với Tiêu Tiêu như vậy, con cũng chỉ là một cử nhân thôi, thân phận chẳng có gì cả.”
 
Nhị phu nhân tức giận trở về phòng để lại Tần Văn Sách sững sờ tại chỗ, trong đầu hiện lên cảnh tượng cuối cùng hắn nhìn thấy ngày đó ở Thủy Vân Giân.
 
Khi Tần Văn Sách và Nhị phu nhân còn đang nói chuyện, Mộc Tình Tiêu đã trở về chỉ là không trở lại phòng mình mà đi thăm Cố Diễn.
 
Buổi chiều đại phu đã tới, chỉ là phong hàn bình thường cũng không phải bệnh nan y gì, thuốc đã chuẩn bị trước cũng có thể dùng được không cần trở về thành một chuyến nữa.
 
Chỉ là Cố Diễn tới một mình không mang theo tôi tớ, Mộc Tình Tiêu đành phải để gã sai vặt Mộc phủ làm người phụ xe ngựa hầu hạ trước, miễn cho người này bệnh đến mơ hồ không chiếu cố tốt cho bản thân.