Cưới Nhầm Thái Tử

Chương 14: Chương 14:




Ao nhỏ bên cạnh sáng lấp lánh, gió nhẹ mang theo khí lạnh thổi qua, Mộc Tình Tiêu bỗng nhiên cảm thấy mặt có chút nóng.
 
Im lặng một lúc lâu, nàng dường như mới kịp phản ứng, khẽ nói: "Không phải công tử thấy nhàm chán sao, nói chuyện dễ nghe như vậy, chẳng qua cũng... Không phải không thể tính toán, nhưng ta không nhiều lời được như vậy, hay để ta đọc sách cho công tử, khẳng định trôi chảy hơn Niệm Cửu đọc nhiều.”
 
Nói xong, nàng nắm lấy cổ tay Cố Diễn, chậm rãi đi về phía thư phòng, vừa hỏi hắn: "Công tử muốn nghe sách gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Cứ đọc những gì tiểu thư thích." Cố Diễn cười nhạt nói.
 
"Vậy để ta đọc du ký cho công tử nghe."
 
Mộc Tình Tiêu đưa Cố Diễn đến thư phòng, xoay người đi đến giá sách tiện tay chọn bản du ký.
 
Rèm cuốn buông xuống, hoàng hôn ngoài cửa phủ khắp trời, tiếng đọc sách thong thả quanh quẩn trong căn phòng nhỏ này, giọng nói thiếu nữ ngọt ngào dễ nghe tựa như một dòng suối trên núi, dịu dàng chảy trong lòng.
 
Không đến một khắc đồng hồ, Mộc Tình Tiêu đã đọc xong một chương, cũng không cảm thấy phí sức, thư phòng an tĩnh, bọn họ lại cách nhau rất gần, không cần nàng phải đọc to.
 
Nàng lật sang bài tiếp theo định tiếp tục, vừa đọc lời mở đầu "Nhật ký Du Nhạn Doanh Sơn", Cố Diễn đột nhiên nói: "Bài này ta vừa đọc qua, lần này đổi lại là ta đọc cho tiểu thư nghe, tiểu thư so sánh xem ta còn nhớ rõ bao nhiêu, được không?”
 
Mộc Tình Tiêu vui vẻ đáp: "Được chứ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lúc lâu sau, Mộc Tình Tiêu ngạc nhiên phát hiện Cố Diễn nói gần như không khác gì trên sách, trong lúc đó còn xen lẫn một chút tưởng tượng và say mê của mình, nàng nói: "Có phải công tử rất muốn đi nơi này cho nên mới nhớ rõ ràng như vậy không?”
 
Cố Diễn không lên tiếng cũng không phản bác, mà nói: "Tiểu thư có muốn đi không?”
 
Thật ra hắn không có nơi nào muốn đi, cảm thấy khắp nơi đều không có ý nghĩa gì, có thể nhớ rõ một chữ cũng không sai hoàn toàn bởi vì hắn có bản lĩnh nhìn không quên, về phần thuận miệng thêm hỏi chẳng qua là muốn làm cho nàng nghe càng thú vị hơn một chút mà thôi.
 

"Muồn." Mộc Tình Tiêu không cần suy nghĩ gật đầu, "Lúc phụ mẫu ta còn sống thường xuyên cùng ta ra ngoài du ngoạn, đáng tiếc đại đa số trải nghiệm đều bởi vì tuổi còn quá nhỏ mà nhớ không rõ, nguyên bản bọn họ cũng có lưu lại du ký, nhưng... Nó đã bị thiêu rụi bởi một đám cháy lớn.”
 
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng bất giác hạ xuống.
 
Cố Diễn phát hiện ra sự khác thường, nhưng lại kiềm chế đáy lòng không hỏi nhiều, chỉ dịu dàng an ủi: "Sau này còn có rất nhiều cơ hội.”
 
"Thật sao?" Mộc Tình Tiêu tựa hồ không coi lời hắn nói như một câu an ủi có lệ, giọng điệu có chút nghiêm túc hỏi ngược lại.
 
Cố Diễn ngẩn người, nói: "Thật đấy.”
 
-
 
Hôm sau chính là thọ yến của phủ Án Sát sứ.
 
Vương phu nhân đưa thiệp mời vốn là ý tốt, nhưng Mộc Tình Tiêu cũng không có nhu cầu kết giao với quý nhân nên vốn định tùy ý cho qua chuyện.
 
Nhưng mà từ sau khi cữu cữu nói vụ án của phụ mẫu có ẩn tình khác, nàng lập tức thay đổi suy nghĩ.
 
Mộc Tình Tiêu có thể nhìn ra được, cữu cữu có điều gì đó giấu diếm nàng, mặc dù không biết vì cái gì, nhưng nàng vẫn muốn tận dụng hết khả năng của mình biết nhiều thêm một chút.
 
Vụ án năm đó bởi vì liên quan đến quan viên đang chờ nhận chức, từ đầu đến cuối đều do Án Sát sứ ty phụ trách, nhất định có lưu lại hồ sơ, mà Vương phu nhân vừa vặn chính là Án sát sứ phu nhân có lẽ có thể giúp nàng cái gì đó.
 
Nàng cố ý đến khố phòng chọn một món thọ lễ cực kỳ không tồi.
 
Nhưng Mộc Tình Tiêu rất ít khi tiếp xúc với quý nhân, nàng không có quá nhiều hy vọng.
 
Đã qua hơn phân nửa thời gian, Mộc Tình Tiêu gần như đã chuẩn bị xong xuôi, chọn trang phục của bản thân kỹ lưỡng một chút, đang muốn ra cửa bỗng nhiên hạ nhân đến báo, Nhị phu nhân và đại công tử cùng đi tới.
 

Nhị phu nhân hôm nay cũng ăn mặc sang trọng, thoạt nhìn hào hoa phú quý mà không huênh hoang, bà cố ý cười cười bước phía trước, phía sau là Mộc Minh Trạch mặt lạnh.
 
Khi chú ý tới trang phục trịnh trọng tinh xảo hơn ngày thường của Mộc Tình Tiêu, bà hơi sửng sốt, mới nói: "Tiêu Tiêu muốn ra ngoài sao?”
 
Mộc Tình Tiêu nhíu mày, không lạnh không nhạt đáp: "Vâng, Nhị thẩm có chuyện gì sao?”
 
"Nhị thẩm biết con còn đang tức giận, sợ con lửa giận công tâm, hôm qua ta đã phái người ra khỏi phủ tìm đường huynh con trở về, hôm nay tự mình dẫn hắn tới đây nhận lỗi với con." Nhị phu nhân dứt lời, xoay người nháy mắt với Mộc Minh Trạch.
 
Mộc Minh Trạch trước khi đến đã bị Nhị phu nhân giáo huấn một trận, miễn cưỡng đáp ứng, mặc dù còn có chút không tình nguyện nhưng hắn vẫn thành thành thật thật tiến lên, nói: "Hôm trước là ta nói sai, xin lỗi, mong muội muội tha thứ, không cần so đo với ta nữa.”
 
Những lời này của hắn nghe không ra bao nhiêu thành khẩn tựa như giả bộ cũng khó.
 
Nhị phu nhân thấy sắc mặt Mộc Tình Tiêu bất động như núi, không khỏi quay đầu lại âm thầm liếc Mộc Minh Trạch một cái, đảo mặt lại cười nói: "Tiêu Tiêu, hôm nay Nhị thẩm và đường huynh con đi dự yến tiệc tại Án sát sứ phủ, vốn mời nhị thúc con và ta, nhưng có thể mang theo gia quyến, Nhị thẩm muốn dẫn con đi cùng, Lan Lan nháo với ta, ta cũng không đồng ý, đây chính là cơ hội tốt để kết giao với quý nhân, con có thể hay không... Coi như chuyện đường huynh con đã kết thúc được không?”
 
Sắc mặt Mộc Tình Tiêu vẫn bất động như trước, nói: "Thật trùng hợp, hôm nay con cũng có việc đi Án sát sứ phủ, mấy ngày trước Vương phu nhân đã đưa thiệp mời cho con, không làm phiền Nhị thẩm nữa, người vẫn nên dẫn đường muội theo đi.”
 
"Vì sao Vương phu nhân lại đưa thiệp mời cho con?" Nhị phu nhân kinh ngạc thốt lên hỏi, lại lập tức ngượng ngùng cười nói: "Nhị thẩm không có ý tứ khác, chỉ là muốn biết… Con quen biết Vương phu nhân từ khi nào, sao nhị thẩm lại không biết.”
 
"Không hẳn là quen biết, chỉ là ngày đó ở Ngọc Bảo Các đường muội chọc cho Vương phu nhân không vui, sau khi con giải quyết xong mọi việc, Vương phu nhân nhân tiện mời con." Mộc Tình Tiêu thản nhiên nói.
 
Nhắc tới việc này, sắc mặt Nhị phu nhân trong nháy mắt không che dấu được trở nên khó coi.
 
Vừa rồi bà lấy cớ vì cho Mộc Tình Tiêu cơ hội dự tiệc nên mới không cho Mộc Thi Lan đi cùng, mà hiện tại, Mộc Tình Tiêu không chỉ căn bản không cần cơ hội này của bà, còn gần như nói rõ, cho dù Mộc Tình Tiêu không cần cơ hội này Mộc Thi Lan cũng không có khả năng đi dự tiệc.
 
Một cái tát trắng trợn như vậy làm cho Nhị phu nhân cực kỳ khó chịu, Mộc Tình Tiêu lại không thèm bận tâm đ ến thể diện Nhị phu nhân chút nào, thản nhiên nói: "Nhị thẩm và đường huynh nếu thật lòng muốn đến để xin lỗi, lần sau không nên lấy thứ mình không cần dùng để tặng người khác, có vẻ rất không thành tâm.”
 

Mộc Minh Trạch vốn không tình nguyện tới đây, giờ phút này thấy Mộc Tình Tiêu không chỉ không cảm kích còn dám mỉa mai, nhất thời tức giận nói: "Mộc Tình Tiêu, muội đừng quá không biết điều!”
 
“Câm miệng lại!” Phòng ngừa hắn lại nói ra cái gì càng khó nghe, Nhị phu nhân lập tức ngăn hắn lại.
 
Trong lòng Nhị phu nhân lúc này cảm thấy có chút hối hận, bà không nên coi Mộc Tình Tiêu là đứa trẻ dễ lừa gạt trước kia, không chỉ không đạt được mục đích mà còn làm cho mình càng bị động.
 
Dù gì bà cũng lớn hơn Mộc Tình Tiêu hai mươi tuổi, lại ở trong giới quý nhân tả hữu phùng nguyên* nhiều năm, chỉ chốc lát sau thần sắc bà lại một lần nữa trở nên thong dong, tựa như người vừa mới làm chuyện thiệt thòi bị vạch trần tại chỗ không phải bà.
Tả hữu phùng nguyên*: mọi việc đều suôn sẻ; thuận lợi mọi bề.
 
"Tiêu Tiêu, mặc kệ con nghĩ như thế nào, nhị thẩm cũng không phải có ý như thế, Minh Trạch không nhận ra mình làm sai chuyện, trách ta dạy dỗ hắn không tốt, hôm nay ta cũng là vội vàng muốn con tha thứ nên mới có thể nói như vậy, muốn dẫn con đi dự tiệc, dẫn con kết giao một ít quý nhân đều là thật lòng, chỉ là không ngờ con đã có thiếp mời, nếu là Vương phu nhân mời con, vậy con phải nắm lấy cơ hội này cho tốt, giờ ngọ sắp tới, Nhị thẩm cũng không thể chậm trễ nữa, cùng Minh Trạch đi trước một bước."
 
Lời nói của Nhị phu nhân rất thong dong lại khẩn thiết, mặc kệ Mộc Tình Tiêu có tin hay không, ít nhất có thể làm cho bà hòa hợp bên ngoài sống qua ngày.
 
Mọi việc đều có đường sống từ trước đến nay đều là chuẩn mực làm việc của bà, về phần thể diện gì đó chỉ cần bà coi như vẫn còn, vậy coi như vẫn còn.
 
Đáng tiếc nhi tử bà sinh ra thì hoàn toàn ngược lại, coi trọng thể diện, kiêu ngạo tự phụ, lại không đủ khéo léo.
 
Nhị phu nhân âm thầm thở dài, mang theo Mộc Minh Trạch xoay người rời đi.
 
Mộc Tình Tiêu nhìn bóng lưng Nhị phu nhân, nghĩ đến mỗi lần đối đầu của nàng với Nhị phu nhân từ khi nàng sống lại tới nay, một lần lại một lần kinh ngạc vì sự ẩn nhẫn của nhị phu nhân.
 
Chẳng qua Nhị phu nhân dù có ẩn nhẫn như thế nào, cùng nàng duy trì mặt ngoài hòa thuận ra sao cũng không có tác dụng, hiện tại tâm địa của nàng đã đủ cứng rắn, sợ là đời này cũng không thể mềm lòng được với người nhị phòng.
 
Thời gian thọ yến bắt đầu sắp đến, Mộc Tình Tiêu cũng không trì hoãn nữa, mang theo thọ lễ đã chuẩn bị tốt lên xe ngựa.
 
Bởi vì lần này đi chính là Án sát sứ phủ, nàng chỉ mang theo Thanh Đại tính tình ổn trọng một chút, tránh quá mức rêu rao, Lục La ở lại trong phủ xử lý chút sự vụ.
 
-
 
Án sát sứ phủ.
 
Hôm nay là đại thọ của lão phu nhân trong phủ, trên phủ giăng đèn kết hoa, khắp nơi dán chữ "Thọ" màu đỏ thắm, trung đường treo bát tiên khánh thọ đồ, trên bàn đốt nến hương đỏ rực, bày rất nhiều thọ quả, thọ cao* các loại đồ ăn.

Thọ cao: bánh ngọt mừng sinh nhật.
 
Còn chưa đầy nửa giờ nữa là đến giờ lành, lão phu nhân vẫn chưa đi ra, tân khách tới chúc thọ đã đến hơn phân nửa, tụm năm tụm ba cùng một chỗ đi dạo quanh vườn nói chuyện.
 
Mộc Tình Tiêu nghĩ người có thể nói chuyện với nàng mấy câu gần như không có, nếu đến sớm khó tránh khỏi nhàm chán, không được tự nhiên, nên nàng đến hơi muộn một chút.
 
Không nghĩ tới vừa mới đưa thiệp mời, người gác cổng đọc tên vị khách, nha hoàn bên cạnh phảng phất như đang chờ nàng, lập tức đi lên nói: "Là Mộc tiểu thư phải không ạ, phu nhân nhà nô tỳ mời ngài đi qua ngồi một chút.”
 
Trong lòng Mộc Tình Tiêu khẽ động, Vương phu nhân biết thân phận của nàng, dễ dàng có thể nghĩ đến nàng tới đây có lẽ sẽ không tìm thấy người để kết bạn nói chuyện, đây cũng là nguyên nhân lúc trước nàng nhận được lời mời, mặc dù ngoài ý muốn nhưng cũng không có gì chờ mong.
 
Nàng bảo Thanh Đại giao thọ lễ cho môn phòng rồi theo nha hoàn đi vào nội viện.
 
Vương phu nhân ở Huy Ánh Đường, lúc này trong đường không có nhiều người, có hai vị công tử trẻ tuổi, mặt mày có chỗ tương tự Vương phu nhân, còn có một vị cô nương thanh lệ nhã nhặn, an tĩnh ngồi ở một bên, Vương phu nhân đang nói chuyện với một vị phu nhân bằng tuổi.
 
Lúc Mộc Tình Tiêu bước vào, mọi người đều sáng mắt lên.
 
Vị phu nhân kia chưa từng thấy nàng bao giờ ánh mắt mang theo kinh diễm, đoạt lời trước khi Vương phu nhân mở miệng nói: "Cô nương đoan trang tú lệ như thế này thật sự là khó gặp, A Thù, đây không phải lại là cháu gái nào của muội chứ, sao lại giấu kín như vậy.”
 
A Thù là khuê danh Vương phu nhân, vị phu nhân này xưng hô như thế, có thể thấy được quan hệ với Vương phu nhân cực kỳ thân cận.
 
"Lần này tỷ tỷ oan uổng ta rồi, nhà ta nếu có cô nương như vậy, tất nhiên mỗi ngày sẽ mang ra ngoài khoe khoang, đây là đại tiểu thư Mộc phủ, lúc trước ngẫu nhiên giúp ta một lần." Vương phu nhân giải thích xong, vẫy vẫy tay với Mộc Tình Tiêu, chỉ về phía chỗ ngồi bên cạnh vị cô nương kia, nói: "Mộc tiểu thư mau đến ngồi, tiểu thư ngồi bên cạnh Đình Sương đi.”
 
Lập tức, Vương phu nhân lại chu đáo giới thiệu với nàng mấy người trong đường, hai vị nam tử trẻ tuổi đều là đích tử của Vương phu nhân, cô nương bên cạnh là cháu gái Triệu Đình Sương của Vương phu nhân, mà vị phu nhân kia lại là Tri phủ gia Trương phu nhân, cuối cùng lại nói: "Đình Sương cùng tuổi với tiểu thư, có lẽ hai người sẽ có chủ để chung để nói chuyện, ở cùng một chỗ sẽ thoải mái hơn một chút, nửa ngày này sẽ do nàng đi cùng tiểu thư, ở trong phủ không cần câu nệ.”
 
Mặc dù Mộc Tình Tiêu nhớ tới mục đích hỏi thăm vụ án của phụ mẫu, nhưng hiện tại hiển nhiên không phải thời cơ thích hợp, thuận theo nói: "Đa tạ Vương phu nhân an bài, làm phiền Triệu cô nương rồi.”
 
Triệu Đình Sương cười rộ lên hàm súc ôn nhu: "Mộc tiểu thư không cần khách khí.”
 
"Tiểu bối các người tự mình chơi đi, nhớ thời gian là tốt rồi, ta cũng muốn ra ngoài chiêu đãi khách."