Cưới Nhầm Chồng Hào Môn

Chương 53: 53: Ai Dám Động Vào Em Ấy





Nhắc đến Tần Kính Thiên, mặt Giản Ánh Nhu lập tức ửng đỏ lên, không khỏi nhớ đến chuyện “ấy” vào đêm mà Lăng Hoài Ngọc nói.
Thấy cô đỏ mặt như thế, Lăng Hoài Ngọc vươn tay chọc vào trán cô: “Cô nhóc thối không có chút tiền đồ nào kia ơi.

Vừa nhắc đến người đàn ông ấy là đã chịu không nổi rồi.”
“Hoài Ngọc, chúng ta đừng nói về đàn ông nữa được không, đổi đề tài khác đi.” Giản Ánh Nhu không muốn tiếp tục chủ đề về Tần Kính Thiên nữa, lỡ đâu nói hố nhất định cô sẽ bị Lăng Hoài Ngọc mắng chết.
Vừa nói Giản Ánh Nhu vừa gắp thức ăn bỏ vào nồi: “Vì cậu vừa bay hơn mười mấy tiếng rồi nên tối nay tớ sẽ phục vụ cậu ăn cơm.”
“Coi như là cậu hiểu chuyện.” Lăng Hoài Ngọc cười nói tiếp: “Tớ còn chưa gặp người đàn ông của cậu, không định giới thiệu cho tớ biết sao?”
“Tớ đã định giới thiệu với cậu từ lâu rồi, nhưng thời gian của đôi bên không phù hợp, mấy ngày nay anh ấy đi công tác không ở nhà.” Giản Ánh Nhu gắp thức ăn còn nóng đặt vào bát của Lăng Hoài Ngọc, đáp lời.
Vừa nhắc đến Tần Kính Thiên thì điện thoại của Tần Kính Thiên gọi tới.
Giản Ánh Nhu dịu dàng cười một tiếng: “Anh ấy gọi điện thoại đến, để tớ nghe trước đã.”
Giọng nói của Tần Kính Thiên trong điện thoại vẫn trầm khàn và gợi cảm như trước: “Trễ thế này rồi còn không về nhà, em chạy đi đâu rồi?”
Nghe có vẻ như trách móc nhưng Giản Ánh Nhu lại cảm thấy quan tâm, cô cười nói: “Em và Hoài Ngọc đang ăn lẩu ở ngoài.”

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, lại nghe Tần Kính Thiên nói: “Ăn ở đâu?”
“Haidilao trên đường Khoa Uyển.” Giản Ánh Nhu dừng một chút, nói tiếp: “Anh cũng không ăn lẩu, nếu không thì hôm khác em có thể mời anh đến ăn.”
“Ừm, anh biết rồi, em ăn tiếp đi.”
Giản Ánh Nhu còn muốn trò chuyện với Tần Kính Thiên lâu hơn một chút, nhưng có vẻ như Tần Kính Thiên không có hứng nói tiếp, vì thế Giản Ánh Nhu không thể làm gì khác hơn là nói tiếng hẹn gặp lại rồi ngắt máy.
Ấy mà cô lại bỏ qua một điểm quan trọng, Tần Kính Thiên đang đi công tác không thể biết được là cô không ở nhà, song vừa rồi tại sao Tần Kính Thiên lại hỏi cô vẫn chưa về.
“Ánh Nhu, sao tớ cứ có cảm giác cậu như con dâu nhỏ trước mặt người đàn ông kia, còn chẳng dám nói lớn tiếng? Gọi điện thoại thôi mà cũng đỏ mặt, cậu chưa từng như thế này.” Vừa rồi Lăng Hoài Ngọc không hề bỏ qua biểu cảm và giọng điệu của Giản Ánh Nhu, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Giản Ánh Nhu cũng cảm thấy kì lạ, lúc nói chuyện làm ăn cô còn có thể da mặt dày ăn nói khéo, không hiểu tại sao khi gặp Tần Kính Thiên lại thường hay đỏ mặt, mồm miệng cũng không còn lanh lợi nữa.
Trước kia khi Giản Ánh Nhu và Cố Hoàng Hải yêu đương, Lăng Hoài Ngọc cũng chưa từng thấy cô đỏ mặt.
Theo lý thuyết thì đó là mối tình đầu của Giản Ánh Nhu, lẽ ra cô phải dễ xấu hổ hơn mới phải, nhưng lúc đó Giản Ánh Nhu hệt như con trai, tính tình rất buông thả.
Lăng Hoài Ngọc thầm nghĩ, có lẽ Tần Kính Thiên mới là định mệnh mà Giản Ánh Nhu cần gặp.
Dù cho bạn là một người phụ nữ mạnh mẽ đến đâu, khi bạn gặp được người thật lòng yêu mình, tự nhiên bạn sẽ biến thành một cô gái nhỏ cần được chở che.
Ăn lẩu xong thì đã muộn, Giản Ánh Nhu và Lăng Hoài Ngọc mặc áo khoác vào vừa đi vừa trò chuyện.

Hôm nay Giản Ánh Nhu mặc một chiếc áo khoác dài màu cam, da cô vốn trắng, mặc quần áo thế này càng khiến cho làn da trở nên trắng hồng, trông vô cùng đặc biệt.
Lăng Hoài Ngọc vừa đi vừa khen, giọng điệu phóng đại gần như tâng bốc Giản Ánh Nhu lên tận trời.
“Cô hai nhà họ Giản, cô Lăng, xin dừng bước!”
Giản Ánh Nhu và Lăng Hoài Ngọc đang nói chuyện vui vẻ thì Lý Cảnh Phi dẫn theo mấy người đến chặn đường.
“Tại sao anh lại ở đây?” Lăng Hoài Ngọc hỏi.
Lý Cảnh Phi đã theo bên cạnh Cố Hoàng Hải từ nhiều năm trước, đương nhiên cả Giản Ánh Nhu và Lăng Hoài Ngọc đều biết đến anh ta.

Tuy nhiên họ không có ấn tượng sâu sắc lắm, chỉ biết rằng anh ta là một người làm việc cho Cố Hoàng Hải.
Lý Cảnh Phi đang ở đây, vậy khả năng cao là Cố Hoàng Hải cũng đang ở gần đây, nghĩ đến Cố Hoàng Hải sẽ xuất hiện, Lăng Hoài Ngọc không biết rằng Giản Ánh Nhu đã gặp qua Cố Hoàng Hải, lo lắng nhìn cô: “Ánh Nhu…”
Giản Ánh Nhu cười với cô ấy: “Con bé ngốc, đừng lo lắng, tớ không sao.”
Lý Cảnh Phi nói: “Cô hai nhà họ Giản, cậu Cố muốn mời hai người cùng đi uống rượu, không biết hai người có thể nể mặt một chút không?”
Giản Ánh Nhu cười nói: “Phiền anh chuyển lời lại cho cậu Cố rằng chúng tôi không rảnh, cũng mong sau này anh ta đừng làm phiền đến cuộc sống của chúng tôi nữa.”

“Cô hai nhà họ Giản, cậu Cố vừa giao nhiệm vụ cho tôi, nếu không mời được cô thì tôi phải tự cắt một ngón tay của mình rồi mới quay lại gặp cậu ấy, cô hãy thương cho tôi với.” Lý Cảnh Phi tỏ ra đáng thương nói, nhưng biểu hiện lại ra sức lôi kéo.
Nghe vậy, Lăng Hoài Ngọc sốt ruột nói: “Anh về bảo tên súc sinh Cố Hoàng Hải kia đi chết đi, lúc trước làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy mà hôm nay còn dám xuất hiện trước mặt Giản Ánh Nhu, có tin bà đây dùng một dao chém chết anh ta không.”
Giản Ánh Nhu vội kéo tay Lăng Hoài Ngọc, lắc đầu với cô ấy: “Hoài Ngọc, bình tĩnh lại chút đi.”
“Tên súc sinh đó còn có mặt mũi đến tìm cậu, cậu bảo tớ làm sao bình tĩnh được?” Gào thét một hồi, cuối cùng Lăng Hoài Ngọc cũng cảm thấy được có gì đó không đúng: “Ánh Nhu, cậu không sao chứ?”
Cô ấy kích động như thế, nhưng sao Giản Ánh Nhu lại điềm tĩnh vậy, như thể Cố Hoàng Hải chưa từng xuất hiện trong đời cô vậy.
“Nói như vậy là hai người không muốn tôi làm việc dễ dàng rồi.” Lý Cảnh Phi tiếc nuối lắc đầu: “Nhưng mà đêm nay cậu Cố nhất định phải gặp được người, thế nên tôi xin phép mạo phạm hai cô đây một chút.”
Nói xong, Lý Cảnh Phi vẫy tay, mấy người đàn ông phía sau lập tức vây đến.
Giản Ánh Nhu và Lăng Hoài Ngọc gần như là cùng lúc muốn bước lên để che chắn trước mặt nhau.

Giản Ánh Nhu lặng lẽ bắn cho Lăng Hoài Ngọc một ánh mắt, Lăng Hoài Ngọc hiểu được, nhanh chóng lui về sau lưng Giản Ánh Nhu.
Giản Ánh Nhu nhìn Lý Cảnh Phi, cười nhẹ: “Lý Cảnh Phi, nói thế nào đi nữa thì chúng ta cũng xem như là người quen cũ, anh nói có đúng hay không?”
Lý Cảnh Phi đáp: “Nói thế thì cô hai nhà họ Giản bằng lòng đi cùng chúng tôi rồi ư?”
Giản Ánh Nhu mỉm cười gật đầu, khuôn mặt từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười: “Nếu như cậu Cố đã có lòng như vậy, tôi nào có lí do gì để từ chối lời mời trịnh trọng này.”
Ngay khi Giản Ánh Nhu và Lý Cảnh Phi trao đổi, Lăng Hoài Ngọc đã lặng lẽ gọi cho 110.


Sau khi ước tính rằng cuộc gọi đã được kết nối, Lăng Hoài Ngọc kéo Giản Ánh Nhu lùi về sau, cố ý nói lớn: “Ánh Nhu, chúng ta không thể đi cùng bọn họ.

Tớ tin rằng chúng ta đang sống trong một xã hội có luật pháp bảo vệ, bọn họ sẽ không can đảm đến mức bắt cóc công khai như thế đâu.”
Giản Ánh Nhu hiểu được ánh mắt của Lăng Hoài Ngọc, biết rằng cô ấy đã gọi 110, bổ sung thêm: “Hoài Ngọc, bọn họ vốn là muốn bắt cóc chúng ta.

Tuy nhiên mục tiêu của họ là tớ, đây là số 200 đường Khoa Uyển, cách nhà cậu không xa lắm, cậu mau về trước đi không cần để ý đến tớ.”
Lý Cảnh Phi nói: “Cô hai nhà họ Giản nói chúng tôi bắt cóc là muốn ép chúng tôi ra tay rồi, các anh em, mời cô hai nhà họ Giản lên xe đi.”
“Tên nào dám thử đụng vào tôi xem!” Đợi khi bọn họ vây đến gần, Giản Ánh Nhu thay đổi hình tượng dịu dàng ban đầu, tức giận hét lên, quả nhiên hù dọa được những người đó.
Tuy nhiên dọa người thì cũng chỉ có thể dọa trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể cầu mong cảnh sát tuần tra gần đó có thể tới nơi trước khi bọn họ bị những người này bắt đi.
Lý Cảnh Phi lặp lại lần nữa: “Các anh em, mau mời cô hai nhà họ Giản lên xe!”
“Để tôi xem ai dám động vào em ấy!”
Một giọng nói trầm thấp và lạnh lùng vang lên phía sau lưng, khiến cho người nghe không khỏi rùng mình..