Cưới Nhầm Chồng Hào Môn

Chương 20: 20: Không Bằng Một Con Chó





Nhớ tới từng chuyện nhỏ nhặt trong khoảng thời gian này, và những câu nói mà Tần Kính Thiên từng nói, Giản Ánh Nhu càng nghĩ càng thấy Tần Kính Thiên không thích phụ nữ không phải không có khả năng.
Cả buổi tối và hai hôm sau, Giản Ánh Nhu chỉ cần rảnh rỗi là lại suy nghĩ vấn đề này, nghĩ đến ngây người làm điện thoại di động vang lên nửa ngày cô cũng không nghe thấy.
Lâm Tố Uyên đi tới bàn của cô gõ gõ: "Giản Ánh Nhu, điện thoại di động của cô kêu nhiều lần, sao cô không nhận?"
Giản Ánh Nhu kịp phản ứng, cầm điện thoại lên xem xét, ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Tần Kính Thiên gọi tới.
Cô cắn môi gọi lại, bên kia nhận điện thoại nhưng không nói gì, hình như chờ cô nói trước.
Giản Ánh Nhu gãi đầu, thận trọng nói: "Khi nãy tôi đang bận, không nghe điện thoại kêu, anh tìm tôi có chuyện gì không?"
Sau khi đầu bên kia điện thoại im lặng thật lâu, giọng nói trầm thấp gợi cảm của Tần Kính Thiên mới chậm rãi vang lên: "Sau khi làm việc xong thì tôi muốn gọi điện cho vợ mình."
Giản Ánh Nhu yên lặng cười: "Ừm, tôi đã biết."
Thật ra lúc này Tần Kính Thiên đã đi công tác đã trở về, vốn định nói với cô một tiếng anh đã trở về, đột nhiên lại muốn nhìn vẻ mặt của cô khi bắt gặp anh trở về đột xuất, nên không nói cho cô biết.
Hứa Phi Tuyết gõ cửa bước vào: "Tổng giám đốc Tần, tháng sau trụ sở chính Thịnh Thiên ở Giang Bắc đã có thể hoàn thành.

Cũng sẽ đánh dấu vùng đất mới ở thành phố Giang Bắc trên toàn bộ Châu Á.


Tin tức cậu đang ở Giang Bắc cũng truyền ra, người muốn gặp cậu đã hẹn trước đến ba tháng sau, sợ là thời gian sau cậu sẽ không có thời gian rảnh."
"Mấy năm nay có lúc nào mà tôi rảnh đâu?" Tần Kính Thiên khoát tay ra hiệu Hứa Phi Tuyết ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại hỏi: "Tôi vừa mới đi ngang qua bên ngoài nghe thấy có người đang thảo luận năm trăm tệ gì đó?"
Bình thường Tần Kính Thiên không quan tâm những tin đồn kia, chỉ là vừa nãy trong lúc vô tình đã nghe thấy tên Giản Ánh Nhu, cho nên mới tùy tiện hỏi một câu.
Hứa Phi Tuyết cười nói: "Trước đó không lâu công ty sắp xếp cho nhân viên đi biệt thự trên núi Bích Hải nghỉ phép, mọi người cá cược cậu có tham gia hay không.

Nói đến tôi còn phải cảm ơn Giản Ánh Nhu, cô ấy đặt cậu sẽ đi, tôi cũng đặt theo năm trăm, cuối cùng thắng hơn mấy trăm."
Cặp mắt sau gọng kính vàng của Tần Kính Thiên nhíu lại, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hóa ra Giản Ánh Nhu hi vọng anh đi tham gia hoạt động chỉ là vì năm trăm tệ.
Chẳng lẽ Tần Kính Thiên anh còn không quan trọng bằng năm trăm tệ à!
Biết rõ sắc mặc Tần Kính Thiên trông không tốt, Hứa Phi Tuyết lại như không nhìn thấy, nói thêm một câu: "Tổng giám đốc Tần, trước kia cậu không tham gia mấy hoạt động này, lần này là vì Giản Ánh Nhu nhỉ."
Tần Kính Thiên âm u nhìn thoáng qua Hứa Phi Tuyết: "Không muốn tan việc sớm à?"
Hứa Phi Tuyết tranh thủ thời gian chuồn mất.
Toàn bộ buổi chiều khuôn mặt Tần Kính Thiên đều bình tĩnh, không nói câu nào, trong đầu đều đang nghĩ tại sao mình không quan trọng bằng năm trăm tệ?
Giản Ánh Nhu cũng không biết Tần Kính Thiên đã trở về, lúc về nhà chỉ chuẩn bị đồ ăn cho một người, còn có thức ăn cho chó của Đậu Đậu.
Lúc đang ăn cơm, Tần Kính Thiên mở cửa đi vào.
Lúc anh nhìn qua, trong miệng Giản Ánh Nhu đang ngậm miếng cơm, trong tay cầm xương cho Đậu Đậu ăn, hình ảnh một người một chó vô cùng ấm áp hài hòa.
Tần Kính Thiên lạnh lùng nghiêng mắt nhìn bọn họ, cũng không nói câu nào.
Giản Ánh Nhu tranh thủ thời gian nuốt cơm xuống, vội vàng giải thích: "Tôi không biết anh đã trở về, cho nên không chờ anh."
Tần Kính Thiên đổi giày, vẫn không nói chuyện.
Giản Ánh Nhu xấu hổ đến không biết nên nói gì cho phải, đột nhiên Đậu Đậu ở bên cạnh nhảy đến chỗ Tần Kính Thiên, sủa gâu gâu với Tần Kính Thiên vài tiếng.
Sắc mặt Tần Kính Thiên càng khó coi hơn, cau mày nhìn chú chó trên mặt đất tuyên thệ chủ quyền với anh.
Nhìn thấy sắc mặt Tần Kính Thiên, Giản Ánh Nhu cảm thấy hơi thở nguy hiểm, lập tức ôm Đậu Đậu vào trong lòng: "Tần Kính Thiên, anh đừng chấp nhặt với nó."
Lăng Hoài Ngọc muốn đi Mỹ tìm Trình Quân Tâm, tất nhiên Giản Ánh Nhu phải mang Đậu Đậu về nhà chăm sóc.

Khóe miệng Tần Kính Thiên co quắp, trông anh rất tức giận, nếu không phải được dạy dỗ nghiêm chỉnh thì anh nhất định sẽ ném con chó này ra ngoài.
Nhưng anh vẫn không nói gì, trực tiếp đến phòng tắm tắm rửa, sau đó vào phòng sách không đi ra.
Giản Ánh Nhu đoán hẳn là Tần Kính Thiên không thích Đậu Đậu, không khỏi ôm chặt Đậu Đậu hơn: "Đậu Đậu, hình như chú Tần không thích con, mẹ nên làm gì bây giờ?"
Dường như Đậu Đậu cũng cảm thấy mình không được hoan nghênh, sủa gâu gâu hai tiếng.
Giản Ánh Nhu vuốt đầu Đậu Đậu: "Đậu Đậu đừng sợ, mẹ sẽ không vứt bỏ con.

Ngày mai mẹ dẫn con sang nhà dì Hoài Ngọc ở, chờ cô ấy trở lại thì mẹ mới về nhà."
Đậu Đậu lại kêu gâu gâu vài tiếng, cái đầu nhỏ tròn trịa cọ xát hai lần trên gương mặt Giản Ánh Nhu, ngoan ngoãn như một đứa trẻ hiểu chuyện.
Nhìn Đậu Đậu, Giản Ánh Nhu cực kỳ đau lòng.
Đậu Đậu là do Giản Ánh Nhu nhặt được vào ba năm trước khi vừa đến Giang Bắc, lúc ấy Đậu Đậu bị thương, bị thương rất nghiêm trọng, như muốn mất mạng, là Giản Ánh Nhu kịp thời đưa nó đưa đến bệnh viện thú y mới cứu được mạng.
Sau đó cô vẫn nuôi Đậu Đậu ở bên cạnh, nuôi ba năm rồi, tình cảm cô dành cho con thú cưng này như con của mình.
Trước khi gặp Tần Kính Thiên, Giản Ánh Nhu xem mắt qua n lần, mỗi lần đều mang theo Đậu Đậu.

Duy chỉ có lần xem mắt với Tần Kính Thiên là không mang, đúng lúc cô lại kết hôn với người này.
Nếu sớm biết anh không thể chấp nhận Đậu Đậu, có lẽ cô đã không đồng ý kết hôn với anh.
Nhưng hiện tại hôn nhân đã thành sự thật, cô cũng không thể bởi vì Đậu Đậu mà mỗi người đi một ngả với Tần Kính Thiên.

Suy nghĩ một hồi, Giản Ánh Nhu cầm điện thoại di động lên gửi một tin nhắn cho Tần Kính Thiên: "Tần Kính Thiên, mang Đậu Đậu về trước khi bàn bạc với anh, tôi rất xin lỗi! Nhưng anh yên tâm, sau này tôi sẽ không dẫn nó về nữa."
Gõ những chữ này xong, Giản Ánh Nhu nhìn nhiều lần, cảm thấy không có vấn đề lại ấn gửi đi.

Sau khi tin được gửi đi lại như đá chìm vào đáy biển, Tần Kính Thiên vốn không để ý.
Giản Ánh Nhu lại ra tay làm cho anh một bát mỳ thịt, muốn nói chuyện về Đậu Đậu với anh đàng hoàng, nhưng anh lại không ngẩng đầu lên, nhìn cũng chẳng nhìn cô một cái.
Giản Ánh Nhu nuốt toàn bộ lời nói xuống bụng, cười xấu hổ lui ra.
Mặc dù nói hai người kết hôn không có cơ sở tình cảm, nhưng cô cũng ôm tư tưởng cuộc sống tốt đẹp mới đồng ý tiến tới với anh, cô cũng không muốn bởi vì Đậu Đậu mà kết thúc cuộc hôn nhân với Tần Kính Thiên.
Trằn trọc trăn trở một buổi tối, hôm sau Giản Ánh Nhu dậy thật sớm, chuẩn bị đưa Đậu Đậu về nơi ở của Lăng Hoài Ngọc trước, sau khi cô tan làm lại sang với nó.
Khi cô ôm Đậu Đậu đi vào nhà ăn, Tần Kính Thiên đã ngồi ở đó rồi, anh ngẩng đầu nhìn cô, ra hiệu cô ngồi xuống.
Giản Ánh Nhu ngồi xuống đối diện anh, nửa ngày sau mới nghe anh nặng nề nói: "Giản Ánh Nhu, em có thích tiền không?" Giản Ánh Nhu không rõ tại sao đột nhiên anh hỏi cái này, cô nháy mắt, vẫn thành thật gật đầu: "Đương nhiên là thích."
Tần Kính Thiên lấy ra một tấm thẻ kim cương đưa cho cô: "Tấm thẻ này không giới hạn quẹt, em cầm lấy quẹt tùy ý."
Đột nhiên ý thức được điều gì, Giản Ánh Nhu ôm Đậu Đậu càng chặt hơn: "Anh đừng đánh chủ ý vào Đậu Đậu, dù có nhiều tiền, tôi cũng sẽ không bán nó đi.".