“Dám nói mà không dám nhận sao?” Võ Hạ Uyên cười chế nhạo: “Hèn nhát!”
Trương Tấn Phong đứng đăng sau Võ Hạ Uyên, anh ở khuất tầm mắt mọi người, thế nên có thể thỏa sức dùng ánh mắt nóng rực để ôm lấy Võ Hạ Uyên. Anh không thể ngờ được rằng người phụ nữ này lại dám đứng ra vì anh, vừa nãy Võ Hạ Uyên bước qua đó, Trương Tấn Phong còn không kịp phản ứng lại “Cô thử nói lại lần nữa xeml” Có người xản tay áo lên định đánh nhau.
Biểu cảm của Võ Hạ Uyên vô cùng hờ hững: “Là tôi sai rồi, nói các người hèn nhát là đã đánh giá cao các người rồi.”
“Cô!” Cánh tay bỗng giơ cao lên.
“Nếu như anh dám tát cô ấy thì e rằng anh không thể sống sót mà đi ra khỏi cánh cửa này đâu.” Một giọng nói trầm thấp vô.
cùng dễ nhận ra, cũng vì thế mà trở thành cơn ác mộng của bao người.
Một đám người bỗng nhiên tái mét mặt lại, bao gôm cả Trương Thế Trạch, những người có tố chất tâm lí kém còn ngồi lại xuống ghế, đâu còn vẻ hung hăng kiêu ngạo như vừa nãy nữa?
Một thân hình chậm rãi bước ra từ ánh đèn sáng rực, nhìn thấy diện mạo thanh tú của anh, sắc mặt Trương Thế Trạch liền trầm xuống.
Ánh mắt của Trương Tấn Phong lướt qua.
bọn họ một lượt, làm tim bọn họ cứ đập loạn lên, dường như là muốn ghi nhớ tất cả những người đang có mặt ở đây.
“Trương Thế Trạch” Trương Tấn Phong đột nhiên lên tiếng, làm Trương Thế Trạch sợ tới mức đột nhiên đứng dậy, đầu gối đập vào bàn kêu một tiếng “Bang” thật to: “Anh còn không bằng một phần nghìn của Trương Thiên Định mà còn muốn thay thế vị trí của tôi?”
Giọng nói bình tĩnh trầm thấp, thế nhưng lại bóp nát sự kiêu ngạo yếu đuối của Trương Thế Trạch.
Đúng vậy, Trương Thiên Định dám tranh cãi với Trương Tấn Phong, dám trừng mắt với anh, thế nhưng anh ta lại không dám, có lẽ cả đời này anh ta vẫn sẽ sợ Trương Tấn Phong. Không có người ở đây thì anh ta còn dám mạnh miệng, thế nhưng người đã ở đây rồi, anh ta lại không dám nói một câu nặng lời nào.
“Còn có anh nữa.” Ánh mắt của Trương Tấn Phong lại chuyển sang người đàn ông răng vàng kia: “Vừa nãy anh nói cái gì thì nhớ kĩ đấy cho tôi.”
Người đàn ông răng vàng trợn mắt rồi ngất đi.
“Chúng ta đi thôi.” Lời nói của Trương Tấn Phong chậm rãi, anh ôm lấy thắt lưng của Võ Hạ Uyên rồi quay người rời đi.
Hai người đi được một lúc lâu rồi, đám người ấy vẫn xanh mặt lại, có thể nhìn ra trong mắt bọn họ hai chữ: Xong rồi!
Chê trách Trương Tấn Phong rồi còn bị anh nghe thấy, việc này có khác gì tự đi tìm chỗ chết?
Trương Thế Trạch bỗng nhiên nhớ ra, người phụ nữ vừa nãy chính là vợ của Trương Tấn Phong! Anh ta dường như nghĩ ra điều gì đó, vội vã rút điện thoại ra.