Vì câu nói lại muốn có con đó, luôn thức dậy đúng giờ đúng giấc như Võ Hạ Uyên, hôm nay lại hiếm gặp ngủ đến buổi chiều.
Khi Trương Tấn Phong về nhà không thấy người phụ nữ, trầm giọng hỏi quản gia: “Bà chủ đâu?”
“Vẫn còn đang ngủ, chúng tôi gọi ba lần rồi, có vẻ bà chủ thật sự rất mệt, không dậy nổi”
Khóe miệng Trương Tấn Phong hơi nhếch lên: “Không sao, để cô ấy ngủ đi, tôi đi xem xem”
Võ Hạ Uyên cảm thấy xương trên người mình đều rã rời, lúc Trương Tấn Phong bước vào cô đã tỉnh rồi, còn nghĩ là một người giúp việc, vừa định nói chuyện thì đối diện với đôi mắt đen láy sâu thẳm của người đàn ông, Võ Hạ Uyên hừ lạnh một tiếng, càng nghĩ càng tức giận, quay lưng lại với Trương Tấn Phong “Vợ anh làm sao thế này?” Trương Tấn Phong biết rõ còn cố hỏi, giọng điệu khá bằng phẳng: “Bây giờ là bốn giờ chiều rồi, dậy thôi.”
Võ Hạ Uyên hung dữ trừng Trương Tấn Phong một cái: “Sao anh không nói em đi ngủ lúc mấy giờ? Còn nữa!” Cô quan sát người đàn ông một lát: “Sao anh lại tràn đầy sức sống như thế?”
Trương Tấn Phong liếm liếm khóe miệng trông vô cùng xấu xa, như đang hồi tưởng dư vị: “Có lẽ là vì anh ăn no rồi”
Võ Hạ Uyên hít một hơi thật sâu, cam chịu số phận mà bò dậy, còn vì eo quá đau mà lê lết một chút, Trương Tấn Phong nhanh chóng đỡ cô, nín cười: “Có cần anh giúp không?”
Gương mặt Võ Hạ Uyên không cảm xúc: “Không cần!”
“Cộc cộc cộc”, cửa phòng tắm bị gõ, Võ Hạ Uyên vừa buộc tóc vừa hỏi: ‘Làm sao vậy?”
Trương Tấn Phong bước vào, đưa cho cô một chiếc váy mới tinh: “Mặc cái này.”
“Hả?” Võ Hạ Uyên khó hiểu.
Trương Tấn Phong cười dịu dàng: “Tối nay chúng ta hẹn hò.”
Trái tim của Võ Hạ Uyên đập dữ dội.
Nhà hàng trên biển nổi tiếng ở Vũng Tàu, dưới chân là một tấm kính trong suốt khổng lồ, trong đó có thể nhìn thấy san hô và cá hề bãng mắt thường, kết hợp với ánh sáng dân dần thay đổi, tạo nên một mùi vị khác.
Võ Hạ Uyên ngồi xuống nhìn kỹ hơn: “Tại sao đều là cá nhỏ?”
Trương Tấn Phong lật đọc thực đơn, tranh thủ liếc cô một cái: “Sao, em còn muốn nhìn thấy cá mập?”
Người phục vụ nghe đượng khẽ cười một tiếng, giải thích: “Nếu thứ đó bơi dưới chân ô, e răng cô đây sẽ không có khẩu vị nữa Sau khi phục vụ rời đi, Võ Hạ Uyên hỏi Trương Tấn Phong: “Sao lại nghĩ tới chỗ này hẹn hò?”
“Không thích à?” Trương Tấn Phong hỏi ngược lại, nơi này là anh và Trần Quốc Bảo nghe ngóng được, rất đặc biệt, rất nhiều nhà hàng cao cấp ở trung tâm thành phố, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu, nhạt nhẽo.
“Rất thích” Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Không giống những chỗ khác”
Trương Tấn Phong thấy cô nhìn xung quanh, đầy tò mò, mới cảm thấy một chút, nếu không quay về phải lấy cái đầu của Trần Quốc Bảo xuống.
Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của bọn họ, không bị bất cứ ai làm phiền, bao nhiêu ân oán tình thù cũng tiêu tan, trá tim Võ Hạ Uyên rất thư thái, nói chuyện dịu dàng nhanh nhẹn hơn bình thường, trong lòng Trương Tấn Phong cũng khá hài lòng.
Ăn xong, Trương Tấn Phong vươn tay về phía Võ Hạ Uyên: “Nào, đưa em tới một nơi.”
Võ Hạ Uyên vui vẻ bước tới.
Hai người đến boong tàu, dưới chân vẫn là tấm kính trong suốt, con sứa trảng cứ bơi lên rồi lại lặn sâu xuống. Lúc này đúng vào hoàng hôn, nước biển xung quanh được dát một lớp vàng, trải rộng mênh mông, thập phần tráng lệ.
Võ Hạ Uyên đang trầm trồ, Trương Tấn Phong đột nhiên từ phía sau ôm lấy cô, tay người đàn ông chốc lát đã thò vào cổ áo. Võ Hạ Uyên giật nảy mình một cái, một bên giữ chặt lại, một bên cảnh giác nhìn về phía cửa ra vào: “Làm cái gì thế? Có người tới thì sao?”
“Sẽ không có người tới đâu”, Trương Tấn Phong hôn lên vành tai Võ Hạ Uyên: “Ở đây chỉ có hai chúng ta”
“Ý anh là … Võ Hạ Uyên tỉnh ngộ: “Anh điên rồi! Ở đây sao?”
*Vốn dĩ không có ý nghĩ đó, nhưng vừa rồi nhìn vợ anh chăm chú, tình cảm yêu thích thật sự không kiềm chế được” Trương Tấn Phong thấp giọng trả lời.
Võ Hạ Uyên trợn tròn mắt, không đợi cô nói gì, Trương Tấn Phong đã trực tiếp lấy nụ hôn chặn lại.
Một khi máu nóng bùng cháy thì rất khó có thể dập tắt, lưng Võ Hạ Uyên tựa vào lan can lạnh lẽo, nửa thân trên treo trong không trung, tiếng sóng biển và tiếng thở dốc hổn hển của người đàn ông hòa bên tai, cảm giác sung sướng dâng trào khắp cơ thể, làm bùng nổ những chùm pháo hoa lộng lẫy trong tâm trí cô “Anh…” Võ Hạ Uyên nắm lấy tóc Trương Tấn Phong, khàn giọng hỏi: “Là vội vàng tạo ra trẻ con à?”
Vừa nói ra lời này, cô lập tức cảm thấy Tấn Phong nhỏ trong cơ thể lại lớn thêm một vòng, vội vàng cầu xin tha: “Em sai rồi tổng giám đốc Trương à, anh tha cho em đi!”
“Muốn kết thúc thì im miệng!” Một câu nói phát ra từ hàm răng Trương Tấn Phong.
Đợi hai người lăn qua lăn lại lên trời xuống đất xong, thì đã là chiều tà tăm tối.
Võ Hạ Uyên năm trên tấm kính, lặng lẽ nhìn bầu trời đêm.
“Thế nào, kích thích không?” Trương Tấn Phong ngồi bên cạnh cô.
Võ Hạ Uyên lười để ý đến anh.
Người đàn ông tự đắc: “Thế này thì anh nhất định sẽ có con trai.”
So với thái độ ghét bỏ trẻ con lúc đầu, bây giờ tổng giám đốc Trương đúng là tự vả mặt mình mà.
“Nếu lỡ là con gái thì sao?” Võ Hạ Uyên nổi lên hứng thú.
“Càng tốt chứ sao.” Khóe miệng Trương Tấn Phong nhếch lên: “Không ngờ chứ gì?
Thật ra anh thích con gái hơn, nhưng lùi lại nghĩ một chút, đến lúc đó không phải là vui nữa mà là niềm vui bất ngờ. “
“Doanh nhân gian trá” Võ Hạ Uyên bình luận.
“Khát rồi nhỉ?” Trương Tấn Phong đứng dậy, nhìn người phụ nữ như thủy quái, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác: “Anh đi lấy nước”
Võ Hạ Uyên từ từ ngửa tay lên, một chút ánh sáng tràn ra giữa các ngón tay, cô lại siết chặt các ngón tay vào, như muốn nắm giữ thứ gì đó trong lòng bàn tay.
Đúng lúc này, Võ Hạ Uyên cảm thấy dưới thân có chút ẩm ướt, cô hơi đứng thẳng người, sau đó đột nhiên mất trọng lượng!
Một giây tiếp theo, nước biển dữ dội tràn vào từ miệng và mũi!
Nhìn lỗ thủng lớn trên đỉnh đầu, Võ Hạ Uyên mới phản ứng lại, đây là… Kính vỡ rồï Còn chưa kịp suy nghĩ, cô đã vùng vẫy muốn bơi lên, nhưng đột nhiên bị một bàn tay túm lấy cổ chân!
Võ Hạ Uyên vô thức cúi đầu xuống, đúng lúc bắt gặp đôi mắt tràn ngập ý cười xấu xa kia.
Cô ngay lập tức nhận ra, là Lê Minh Khanh!
Lê Minh Khanh mặc bộ đồ lặn, nắm lấy tay Võ Hạ Uyên xoay một vòng. Động tác của anh ta bình tĩnh ung dung, nhìn giống như đang nhảy một điệu Waltz dưới nước, Võ Hạ Uyên thì đau đầu chóng mặt, cảm giác ngạt thở càng trở nên nặng nề…
“Bùm” một tiếng, dường như có người nhảy xuống, eo bị người nọ cuốn lấy rồi lao lên khỏi mặt nước.
Võ Hạ Uyên đã được Trương Tấn phong dùng lực trực tiếp đẩy lên.
“Khụ… Khụ khụ!” Võ Hạ Uyên thở gấp từng hơi lớn, ngực phập phồng hít lấy không khí, bên tai ù ù kéo dài.
Chắc là Trương Tấn Phong cứu cô lên, đúng rồi… Võ Hạ Uyên đưa tay mò sang bên cạnh, nhưng không hề năm được người đàn ông, cô đột nhiên trở nên tỉnh táo, Trương Tấn Phong đâu?
Dưới mặt nước, Trương Tấn Phong đánh nhau với Lê Minh Khanh, cả hai dường như chuyển động chậm lại vì áp lực nước, nhưng Võ Hạ Uyên biết Trương Tấn Phong đã ra tay tàn nhẫn, không biết từ lúc nào anh đã lấy một mảnh thủy tinh, trực tiếp cắt thẳng bộ đồ lặn của Lê Minh Khanh, tiến thêm một bước, muốn cắt vào cổ họng Lê Minh khanh.
Một tia sáng lạnh lóe lên, hô hấp của Võ Hạ Uyên như ngừng lại: “Tấn Phong!”
Con dao găm lướt qua eo Trương Tấn Phong, mang theo một đường máu, sau đó, Trương Tấn Phong quay con dao lại, dùng lực đấy mạnh, lưỡi dao nặng nề rơi vào đầu vai Lê Minh Khanh.
Khóe môi Lê Minh Khanh tràn ra một chuỗi bong bóng, anh ta bị đau bèn đá Trương Tấn Phong một phát, mượn lực kéo dãn khoảng cách, sau đó đầu cũng không ngoảnh lại mà bơi vào bờ.
Võ Hạ Uyên vươn tay, kéo Trương Tấn Phong đang nổi trên mặt nước lên.
Người đàn ông ôm miệng vết thương, máu hòa với nước biển, từ kẽ hở giữa các ngón tay chầm chậm chảy ra, anh thở dốc vài cái, ngẩng đầu nhìn Võ Hạ Uyên, bỗng nhiên bật cười: “Anh bắt được em rồi.”