“Thấy thế nào rồi?” Lê Thành Danh rót một cốc nước nóng đặt vào tay Võ Hạ Uyên.
“Đỡ hơn nhiều rồi”
“Đám người đó là ai?” Lê Thành Danh lại hỏi.
Võ Hạ Uyên cau mày lắc đầu: “Em không quen”
“Gần đây em có xích mích với ai không?”
Xích mích với ai… Võ Hạ Uyên nghĩ kỹ lại, vẻ mặt không cam lòng của Lý Dư Nhiên thoáng hiện lên trong đầu cô.
Lẽ nào là Lý Dư Nhiên? Võ Hạ Uyên không chắc chắn.
“Cho tôi mượn điện thoại một chút” Võ Hạ Uyên mở miệng: “Tôi muốn gọi điện cho Tấn Phong”
Lê Thành Danh tinh tế nói: “Lúc này rồi em còn có thể nghĩ đến anh ta sao?” Anh ấy dừng lại một chút: “Anh ta không bảo vệ được em.”
Trong lòng Võ Hạ Uyên cảm thấy lạnh lẽo, cô rất ghét lời ám chỉ ngầm này của Lê Thành Danh.
“Tấn Phong cũng không lường trước được việc này” Võ Hạ Uyên nói: “Anh ấy nói sẽ cử vệ sĩ bảo vệ tôi, nhưng tôi từ chối rồi Nói đến đây, Võ Hạ Uyên cảm thấy quay về nhất định xong đời rồi, lúc gần đi Trương Tấn Phong bảo cô đợi, nhưng cô thấy phiền phức nên mạnh dạn chuồn trước, không ngờ lại gặp phải chuyện này.
Lê Thành Danh bất lực cười: “Được rồi, anh biết em không thích nghe anh nói anh ta không tốt. Đợi bác sĩ kiểm tra xong cho em rồi mới gọi điện được không? Tốt xấu gì cũng để anh yên tâm đã”
Nghe thấy điều này có vẻ ổn, Võ Hạ Uyên gật gật đầu.
Sau khi khám xong, bác sĩ nói Võ Hạ Uyên không có vấn đề gì nghiêm trọng, sau đó tiêm một liều thuốc vào cánh tay cô. Võ Hạ Uyên tưởng là thuốc điều lý cơ thể, nhưng không ngờ vài phút sau ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, cô khẽ giật mình gọi: “Lê Thành Danh?”
Bàn tay mát lạnh của người đàn ông che lên mí mắt cô: “Ngủ đi”
Võ Hạ Uyên: “…”
Võ Hạ Uyên bị Triệu Nhã Linh đánh thức, đầu cô vẫn đang mê man, nhìn vẻ mặt sốt ruột của Triệu Nhã Linh, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
“Cô Võ, tôi đã liên lạc với giám đốc.
Trương rồi, nhân lúc Lê Thành Danh không ở đây, cô mau đi đi, đi thẳng theo con đường ngoài cửa, đến giao lộ thứ nhất thì rẽ phải, nếu không xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì sẽ gặp được giám đốc Trương” Triệu Nhã Linh vừa nói vừa đỡ cô dậy, dặn đi dặn lại: “Nhất định phải rẽ phải, đừng nhớ nhầm!”
“Ừm” Võ Hạ Uyên đã tỉnh táo hơn, cô không bỏ sót vẻ sợ hãi trong mắt Triệu Nhã Linh: “Sao vậy? Cô đang sợ điều gì?”
Động tác của Triệu Nhã Linh khựng lại, hốc mặt chợt đỏ lên, cô ấy nhìn thẳng vào ánh mắt của Võ Hạ Uyên nói: “Cô Võ, Lê Thành Danh không hề đơn giản, hòa nhã dịu dàng như những gì anh ta thể hiện ra ngoài đâu..” Triệu Nhã Linh nhằm mắt lại: “Nếu có thể, sau này cô đừng liên lạc với anh ta nữa, anh ta có chấp niệm sâu sắc với cô!”
Triệu Nhã Linh nói xong cũng không cho.
Võ Hạ Uyên cơ hội hỏi thêm nữa, liền dìu cô bước ra ngoài.
Đáng tiếc là hai người vừa mới đi tới đầu cầu thang thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng thờ ơ phía sau lưng: “Vội vàng như vậy thì làm được việc gì đây?”
Triệu Nhã Linh dừng lại, sau đó chậm rãi buông cánh tay Võ Hạ Uyên ra, con ngươi chuyển động kịch liệt, biểu hiệu sợ hãi đến cực hạn.
“Triệu Nhã Linh” Ngón tay dài mảnh khảnh đặt lên vai cô ấy: “Tôi đối xử với cô không tệ mà”
“A* Triệu Nhã Linh hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Võ Hạ Uyên quay đầu lại mới nhìn thấy rõ là Lê Thành Danh.
Anh ấy không cười, lớp mặt nạ đã bị gỡ xuống hoàn toàn, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật. Đôi mắt anh ấy lạnh lùng giống như phủ nghìn lớp sương tuyết, sự thù địch không thể che dấu nổi.
Đây là Lê Thành Danh mà Võ Hạ Uyên chưa từng nhìn thấy.
Giây tiếp theo, Lê Thành Danh giơ tay tát Triệu Nhã Linh một cái, đôi mày nhíu nhặt: “Thứ thấp hèn!”
Võ Hạ Uyên vô thức chẩn trước mặt Triệu Nhã Linh: “Anh làm gì vậy?”
Lê Thành Danh yên lặng nhìn Võ Hạ Uyên, ánh mắt của anh ấy khiến Võ Hạ Uyên không thể chống đỡ nổi.
“Anh đối với em không tốt sao?” Mặt Lê Thành Danh lộ vẻ nghỉ hoặc: “Tại sao lại muốn rời xa anh?”
“Lê Thành Danh” Võ Hạ Uyên hít một hơi thật sâu: “Anh bình tĩnh chút đã.”
“Anh có chỗ nào không bằng Trương Tấn Phong?” Lê Thành Danh nhếch môi nói: “Địa vị? Thân phận? Anh đều có, vì vậy em có thể thử thích anh.”
Đây là những lời gì? Võ Hạ Uyên không nói nên lời, cô cảm thấy lúc này Lê Thành Danh cực kỳ khác lạ, nhìn anh ấy có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong mắt dần dần hiện lên vẻ điên cuồng!
Vừa dứt lời, cánh cửa đại sảnh bị đá văng ra, một đôi giày ra đen bóng tiến vào, phía trên là khuôn mặt u ám.
“Tấn Phong!” Sắc mặt Võ Hạ Uyên khẽ thay đổi, quay người muốn đi về phía Trương Tấn Phong, nhưng vừa cử động thì đã bị Lê Thành Danh nắm lấy cổ tay, anh ấy dùng lực rất mạnh như thể bóp nát xương cốt cô.
“Lê Thành Danh!” Võ Hạ Uyên hét lên.
“Như thế nào cũng không được sao?” Lê Thành Danh cười, nhưng trên mặt lại có vẻ đau buồn: “Bất kể thế nào em cũng không thích anh ư?”
Lê Thành Danh đang nói, Trương Tấn Phong đã bước lên cầu thang, anh nằm lấy cổ tay Lê Thành Danh, nắm đến khớp tay trăng bệch, khiến đối phương chậm rãi buông tay, sau đó vung một cú đấm mạnh khiến Lê Thành Danh ngã xuống đất.
“Sao anh dám?” Trương Tấn Phong tức giận, giọng điệu nặng nề.
Lê Thành Danh lau vết máu trên khóe môi, giễu cợt nói: “Có gì mà tôi không dám?
Trương Tấn Phong, tôi là người đã cứu Võ Hạ Uyên, lúc cô ấy bị ép dừng xe, anh đang ở đâu hả?
Trương Tấn Phong bình tĩnh nhìn mặt Lê Thành Danh, im lặng như một ngọn núi, Võ Hạ Uyên nhìn ra được người đàn ông dường như muốn nói gì đó, nhưng lại kìm xuống.
“Lê Thành Danh, hy vọng An Phú các người có thể chịu được sự trả thù của tôi”
Trương Tấn Phong cởi áo khoác ngoài, trùm lên người Võ Hạ Uyên, sau đó ôm ngang người cô lên, xoay người rời đi.
“Đợi đã” Võ Hạ Uyên lên tiếng, nhìn Triệu Nhã Linh đang ngồi ở một bên: “Cô Triệu, cô có muốn đi cùng chúng tôi…”
“Không cần” Triệu Nhã Linh cười miễn cưỡng, nhưng ánh mắt lại rất kiên định: “Tôi không đi.”
Võ Hạ Uyên cũng không ép buộc, cô có thể nhìn ra được cho dù Triệu Nhã Linh rất sợ Lê Thành Danh, nhưng cô ấy cũng rất nghiêm túc với anh ta.
Ra khỏi cổng, Võ Hạ Uyên mới nhìn rõ vào gần như biến thành bãi đậu xe rồi, nếu như mọi chuyện không suôn sẻ như vậy, Võ Hạ Uyên tin rằng Trương Tấn Phong có thể san bằng nơi này.
Người đàn ông không nói lời nào, tay ôm chặt Võ Hạ Uyên. Lúc đó người của anh đã lên đường rồi, ai mà biết được người phụ nữ này lại thực sự đi trước một mình. Đợi đến lúc anh gọi điện thoại lại, thì tín hiệu đã không thể kết nối rồi.
Sau đó anh đang điều tra được một nửa thì Triệu Nhã Linh bí mật liên hệ với anh, vì vậy anh mới kịp đến đây.
Vừa rồi đối mặt với Lê Thành Danh, Trương Tấn Phong hoàn toàn chiếm ưu thế, chỉ cần anh nói ra chuyện kia, Võ Hạ Uyên nhất định sẽ tin, nhưng anh vẫn cố nhịn, anh không muốn làm Võ Hạ Uyên bị thương thêm nữa.
“Giận rồi à?” Võ Hạ Uyên giật giật góc áo của Trương Tấn Phong: “Sau này em sẽ nghe lời anh.”
Lúc sau, Trương Tấn Phong thở dài một hơi: “Biết lỗi chưa?”
“Em biết lỗi rồi” Võ Hạ Uyên biết Trương Tấn Phong đã bớt giận, cho nên bây giờ liên thừa nhận lỗi sai.
Trương Tấn Phong nhìn xuống cô: “Sai ở đâu?”
“Từ nay về sau em sẽ nghe lời anh” Võ Hạ Uyên dựa vào trong lòng người đàn ông.
Hành động này của cô rõ ràng là đang muốn lấy lòng Trương Tấn Phong, anh siết chặt cánh tay: “Em…”
“Em cũng không ngờ lần này không đem theo vệ sĩ, lại xảy ra chuyện như vậy” Võ Hạ Uyên nói khẽ.
“Ừm” Đáy mắt Trương Tấn Phong trở nên nghiêm nghị à ai làm không?”Trương Tấn Phong hôn lên trán cô: “Ngủ một lát đi, mắt em sắp không mở nổi rồi kìa.”
Hiệu quả của mũi tiêm đó vẫn chưa hết, bây giờ tinh thần đã thoải mái, Võ Hạ Uyên quả thực là rất buồn ngủ, nhưng cô luôn cảm thấy Trương Tấn Phong đang che giấu điều gì đó…