Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 40: Đe doạ






Liên tiếp một tuân, ngày nào Võ Hạ Uyên cũng nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh. Chúng có kích thước lớn nhỏ khác nhau và tất cả đều là những thứ đáng sợ, có khi là một đống nhện chết, có khi lại là hai ba con chuột chết. Thậm chí còn có một lần, trong hộp phát ra tiếng “xào xạc” khiến người khác rùng mình, rõ ràng là vật sống. Võ Hạ Uyên không dám mở ra bèn trực tiếp ném luôn vào thùng rác.

Ngày hôm sau cô nghe nói một người công nhân vệ sinh bị rắn cắn, cũng may đó không phải là rắn độc.

Nghe nhân viên trong cửa tiệm nói rằng gia cảnh của người nhân viên vệ sinh kia rất khó khăn nên Võ Hạ Uyên đã giấu tên cho cô ấy một ít tiền, dù sao thì tai họa không đáng có này cũng là do đối phương nhận thay cô.

Sau đó cô lại tiếp tục nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh, Võ Hạ Uyên cũng không dám tùy tiện ném đi nữa mà đợi mọi người về hết rồi chạy ra phía sau con phố ném bưu phẩm vào một cái thùng sắt lớn rồi châm lửa đốt sạch.

Chuyện này Võ Hạ Uyên không nói cho.

Trương Tấn Phong biết, cô biết chắc chắn có một người nào đó đang âm thầm nhắm vào mình. Võ Hạ Uyên có linh cảm, chỉ cần chờ đợi, sự thật cần tìm chắc chắn sẽ dần dần nổi lên trên mặt nước.

Khi rảnh rỗi Võ Hạ Uyên cũng sẽ suy nghĩ từ chuyện ảnh chụp đến chuyện rơi xuống núi, rốt cuộc có bao nhiêu người bắt tay với nhau? Chắc chắn Trương Thiên Định đã phát hiện ra điều gì đó, nếu không anh ta sẽ không kiên quyết trở mặt với Huỳnh Tố Vân như thế, vậy còn Vũ Tuyết Mai thì sao? Cô ta đã làm gì sau khi bị Trương Tấn Phong trở mặt? Còn Lê Thành Danh nữa, anh ấy đóng vai trò gì?

Võ Hạ Uyên cảm thấy có rất nhiều thứ hiện lên trong đầu nhưng cô vẫn không nghĩ ra điểm mấu chốt kia.


Buổi tối, sau khi chìm vào giấc ngủ, Võ Hạ Uyên bỗng nhiên rùng mình một cái, Trương Tấn Phong lập tức ôm chặt lấy cô: “Sao vậy?”

“Nhiều nhện quá” Giọng nói của Võ Hạ Uyên run lên: “Đừng tới đây!”

“Không có nhện đâu” Trương Tấn Phong nhẹ nhàng vỗ lưng cô, anh lập tức nhận ra gần đây Võ Hạ Uyên có gì đó không ổn.

Nghe thấy giọng nói của Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên an tâm ngủ tiếp.

“Tổng giám đốc Phong, đã tra được rồi”

Phùng Bảo Đạt hít sâu một hơi: “Gần đây có người luôn gửi bưu phẩm chuyển phát nhanh cho cô chủ.”

Lúc đó Trương Tấn Phong đang tham dự một cuộc họp, anh đưa tay ra hiệu mọi người dừng lại một chút, sau đó đè lại tai nghe trầm giọng hỏi: “Bên trong là cái gì?”

“Các loại..” Phùng Bảo Đạt nhìn lớp da lông còn lại bị cháy trong thùng sắt lớn, trâm tư hồi lâu: “Xác động vật.”

Ánh mắt Trương Tấn Phong đột nhiên trầm xuống, cả người giống như tảng băng khiến cho tất cả các quản lý cấp cao cách một màn hình sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.

“Hiểu rồi” Trương Tấn Phong cúp điện thoại tiếp tục cuộc họp, sắc mặt gần như chìm xuống nước.

Hôm nay Võ Hạ Uyên lại nhận được bưu phẩm nhưng không giống như mọi khi, nhẹ và không có trọng lượng, chẳng lẽ đã đổi thành xác khô rồi? Nghĩ như Võ Hạ Uyên cầm kéo cắt một đường nhỏ, cô híp mắt liếc nhìn một cái, sau đó mở ra hoàn toàn.

Không có điều gì đáng sợ, chỉ là một tờ giấy nhỏ, trên đó ghi: “Cô Hạ Uyên thật là can đảm”

Võ Hạ Uyên hừ lạnh một tiếng, vò nát tờ giấy thành cục rồi ném vào trong sọt rác, tiếp tục pha cà phê, tại sao lại không tiếp tục nữa?

Buổi tối về đến nhà, Trương Tấn Phong đang xem tin tức tài chính và kinh tế ở phòng khách, Võ Hạ Uyên quét mắt một vòng, cô cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng lắm.

Trương Tấn Phong đã tháo bó bột ra, bác sĩ nói rằng anh đang hồi phục nên cô giao lại việc nấu ăn cho dì Cúc, chẳng lẽ anh tức giận vì điều này? Nghĩ vậy, Võ Hạ Uyên lập tức bước vào bếp làm vài món Trương Tấn Phong thích ăn.


Dù sao thì cô cũng đã đồng ý với Trương Tấn Phong rằng mỗi ngày anh đều sẽ được ăn cơm do cô đích thân nấu.

Trương Tấn Phong nhìn bóng lưng bận rộn của Võ Hạ Uyên, anh thở dài nặng nề, người phụ nữ này… không thèm trông cậy vào anh một chút sao? Nếu không phải đêm đó cô đã run lên vì sợ hãi thì Trương Tấn Phong sẽ gần như cho rằng những chuyện Phùng Bảo Đạt điều tra không ảnh hưởng gì đến cô cả.

“Võ Hạ Uyên, gần đây cửa tiệm kinh doanh ra sao rồi?” Sau khi ăn cơm xong, Trương Tấn Phong dò hỏi.

Tay Võ Hạ Uyên hơi run lên, tự nhủ rằng mình suy nghĩ nhiều, sau đó bình tĩnh nói: “Rất tốt”

“Có phải… em đang giấu anh điều gì không?” Đáy mắt Trương Tấn Phong lập tức trở nên tối sầm.

Không ngờ Võ Hạ Uyên suy nghĩ rồi nói khẽ: “Chờ một thời gian nữa em sẽ nói được không?”

Trương Tấn Phong lại nhận ra Võ Hạ Uyên có gì đó không giống thường ngày, đáng lẽ khi xảy ra loại chuyện này cô phải khóc lóc ôm lấy đùi anh gọi bố ơi, sau đó để anh ra tay cứu giúp sao? Tại sao cô lại có thể chịu đựng như thế được?

Trương Tấn Phong tuyệt đối sẽ không cho phép loại đồ vật đó xuất hiện trước mặt Võ Hạ Uyên thêm lần nào nữa nhưng hình như đối phương đã chơi chán không gửi gì thêm.

Chẳng bao lâu sau, sinh nhật lân thứ bảy mươi của Trương Phúc đã đến.

Mỗi năm vào thời gian này, nhà của Trương Phúc cũng vô cùng náo nhiệt, trong lời chúc phúc còn dính vào lợi ích, trò chuyện.

cười nói tràn đầy tính toán. Người bên ngoài nhìn vào thì thấy khung cảnh ca hát đầm ấm nhưng thực ra bên trong lại sóng ngầm phun trào.

‘Võ Hạ Uyên không nghĩ đến những chuyện này, cô chỉ suy nghĩ đến việc mua quà gì tốt cho Trương Phúc.

Trương Phúc rất thích đánh cờ, Trương Tấn Phong đã thuê thợ chuyên nghiệp làm một bộ bàn cờ bằng ngọc thạch, ngay cả mỗi quân cờ cũng được chạm khắc từ ngọc thạch rất tỉ mỉ trông vô cùng xinh đẹp.

Nhìn Võ Hạ Uyên chọn đến nỗi đầu to như bò, giá lại cao đến mức phụ nữ không mua nổi nên lúc này Trương Tấn Phong lập tức dập tắt ý định của cô, coi như đây là món quà chung của hai người bọn họ.

Võ Hạ Uyên sờ lên chiếc thẻ ngân hàng mỏng manh của mình, chỉ có thể đồng ý.

Nếu là người khác thì tổng giám đốc Phong sẽ trực tiếp vung tiền ra nhưng Võ Hạ Uyên không giống vậy, cô là vợ của anh. Anh hiểu rõ tính tình của Võ Hạ Uyên và một số việc quanh co sẽ xảy đến Vào ngày sinh nhật, Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên đến nhà Trương Phúc vào lúc chạng vạng tối, con phố bên ngoài căn nhà cổ đậu rất nhiều xe sang trọng.


Cả nam và nữ đều sẽ lịch sự cung kính gọi một tiếng “Anh Phong” khi họ nhìn thấy Trương Tấn Phong. Ở nhà họ Trương, có rất nhiều người cùng thế hệ với Trương Tấn Phong nhưng chỉ có anh mới xứng đáng với hai chữ “Anh Phong” mà thôi. Khuôn mặt Võ Hạ Uyên đoan trang tao nhã nhưng thật ra trong lòng cảm thấy rất trống vắng, mỗi lần như vậy cô đều có cảm giác mình chênh lệch với Trương Tấn Phong, không liên quan đến tự ti mà sự thật chính là như vậy.

Trương Phúc rất thích bàn cờ ngọc thạch, cầm trên tay thích thú ôm ấp hồi lâu rồi sai quản gia cất kỹ. Mọi người đều biết Trương Phúc thích bàn cờ, cho dù hôm nay Trương Tấn Phong không tặng gì thì ông vẫn sẽ rất hạnh phúc.

Mà bên kia, Phùng Ngọc Chi đang đứng ở bên ngoài với Trương Thiên Định, nụ cười méo mó trên mặt gần như không kiềm chế được. Bức tranh sơn thủy mà Phùng Tấn Hùng sai người ở nước ngoài mua với giá cao mà Trương Phúc còn không thèm liếc nhìn một cái “Thiên Định, con nhìn thấy chưa?” Phùng Ngọc Chỉ tức giận đến nỗi giọng run lên: “Con phải giúp mẹ, không được để thua kém người ta đấy. Mẹ con chúng ta hai người một lòng, chắc chẳn một ngày nào đó có thể áp đảo Trương Tấn Phong!”

Trương Thiên Định không có hứng thú nghe bà ta nói, chỉ thờ ơ đáp lại một câu. Anh ta nhìn Võ Hạ Uyên ở bên cạnh Trương Tấn Phong, không biết đang suy nghĩ gì.

Không lâu sau người nhà họ Huỳnh cũng tới, Huỳnh Tố Vân đứng bên cạnh bố mẹ cẩn thận sợ hãi liếc nhìn Trương Tấn Phong, sau đó hai mắt bỗng nhiên đỏ hoe.

‘Võ Hạ Uyên nghe Trương Tấn Phong nói rằng cuộc hôn nhân này sẽ không bao giờ kết thúc.

Sau khi Võ Hạ Uyên bước vào nhà vệ sinh, vừa ra khỏi cửa đã bị Huỳnh Tố Vân ngăn lại.

Lần này, người phụ nữ trước mắt đã không còn giả vờ nữa, ánh mắt thù hận lạnh lùng nhìn Võ Hạ Uyên nhưng lại nói: ‘Không phải tôi.”

Võ Hạ Uyên hỏi: “Ý của cô là gì?”

“Chuyện cô và chú út rơi xuống núi không liên quan gì đến tôi cả” Huỳnh Tố Vân kiên quyết nói.