Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 377




Chương 377: Đã diễn thì diễn cho trọn.

‘Võ Hạ Uyên giật thót mình, ngạc nhiên nhìn Minh Tuấn, dùng mắt hỏi anh sao lại thế này?

Mà Minh Tuấn chỉ nhẹ nhàng trợn mắt với cô, mím môi cười khẽ.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Võ Hạ Uyên có thể đọc hiểu ý tứ của Minh Tuấn. Anh muốn nói anh biết cô không muốn.

Quỷ thật. Võ Hạ Uyên lặng lẽ nghĩ.

Trần Thanh Thiên thấy Võ Hạ Uyên không phản kháng thì vẻ mặt khó nhìn vô cùng: “Võ Hạ Uyên, em có biết em đang làm gì không đấy?”

“Biết hơn anh là cái chắc.” Võ Hạ Uyên bình tĩnh nói: “Trần Thanh Thiên, một vừa hai phải thôi, đừng để tôi chán ghét anh”

Kỷ Thuần cũng nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, cô U rất tốt, chúng ta về thôi.”

Không biết Trần Thanh Thiên nghĩ tới cái gì, gương mặt thoáng hòa hoãn lại, cuối cùng châm chọc lườm Minh Tuấn một cái. Anh ta không cần ra tay, Trương Tấn Phong chắc chắn cũng không để người này sống lâu được.

Thấy Trần Thanh Thiên lên xe nghênh ngang rời đi, Minh Tuấn lập tức buông Võ Hạ Uyên ra, nề nếp phong độ vừa đúng, nhưng không ai biết bàn tay anh trong túi áo đang khẽ mân mê, như nhớ lại cảm giác mềm mại mới rồi.

Động tác của Minh Tuấn khiến ấn tượng của anh trong lòng Võ Hạ Uyên bay lên thẳng tấp.

“Cảm ơn anh giải vây giúp tôi” Võ Hạ Uyên cười nói: “Tối nay tôi mời anh ăn cơm được không? Tôi đích thân xuống bếp nấu.”

Mắt Minh Tuấn sáng ngời, đang định gật đầu thì mặt chợt tái ý bảo nhợt, cúi đầu đè ngực trái, thậm chí cuối cùng không nhịn được rên khẽ một tiếng khàn đặc.

‘Võ Hạ Uyên hốt hoảng đỡ lấy anh, cố gắng ấn tĩnh lục tìm thuốc trong túi áo anh, đọc liều lượng trên nhãn dán rồi đổ thuốc ra đưa cho anh.

Minh Tuấn uống thuốc, sau đó khế lắc đầu ra hiệu không đủ. Võ Hạ Uyên lại không cho anh thêm thuốc: Thứ này không được uống nhiều, anh hít thở chậm thôi sẽ giảm áp lực cho tim, đừng sợ”

Mùi hương trên tóc cô nhẹ nhàng mơn trớn chóp mũi anh, ánh mắt Minh Tuấn tối xuống, tình huống thật sự khá lên nhiều.

Anh sớm nói rồi, cô mới là thuốc của anh.

‘Võ Hạ Uyên thấy sắc mặt Minh Tuấn dịu đi thì vội gọi xe cùng về chung cư.

Trên xe, Minh Tuấn lấy cớ có việc, nhanh chóng dặn Bùi Tố mang Đức Minh đi.

Mai anh bận ở cùng vợ anh rồi.

Khi Võ Hạ Uyên đưa Minh Tuấn về phòng khách sạn thì trong phòng đã sạch bong sáng bóng, hoàn toàn không có dấu vết người thứ hai ở trong này, càng không có gì cho thấy từng có chó sống trong này.

Tất nhiên, Võ Hạ Uyên không để ý chó gì cả, chỉ giúp Minh Tuấn nẵm xuống, thành thạo lấy gối lót lưng cho anh, cuối cùng rót ít nước ấm, nhìn anh uống cạn “Đỡ hơn nhiều không?” Võ Hạ Uyên hỏi Minh Tuấn gật đầu cười nhợt nhạt, như: muốn nói cô đừng lo.

‘Võ Hạ Uyên chờ cho nhịp tim dần ổn định mới phát hiện mình quá sốt sảng với Minh Tuấn. Nhưng sao lại thế chứ?

Cô hoàn toàn nghĩ không ra, rõ ràng hai người mới chỉ quen biết hai ngày, sao cô cảm thấy bản thân rất có thiện cảm với người này.

Minh Tuấn thấy cô trầm ngâm thì sợ cô nghĩ nhiều, lập tức đánh chữ cho cô xem: [Cô nói mời tôi ăn cơm tối còn tính không?]

‘Võ Hạ Uyên giật mình khôi phục tinh thần: iờ tôi ra ngoài mua ít nguyên liệu nấu ăn, anh ngoan ngoãn ở nhà chờ”

Nói xong, cô cầm di động của Minh Tuấn, tự nhập số của mình vào: “Có việc gì thì anh gọi nhé.” Minh Tuấn tiếp tục gật đầu, mà sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. May quá, may mà anh đề phòng nên xóa số cô đi, dù sao anh cũng thuộc làu rồi, chứ không lúc cô nhập số xong điện thoại lại hiển thị hai chữ “Vợ yêu” thì xong đời.

Sau khi Võ Hạ Uyên ra ngoài, Trương Tấn Phong vẫn luôn tựa sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi Không lâu lắm, di động bên cạnh rung lên, Trần Thanh Thiên gửi tin nhãn đến: “Tôi mới phát hiện một loại mũ bảo hiểm xịn lắm, có dùng thử không?”

Ý anh ta là sừng trên đầu mình cao quá đúng không?

Trương Tấn Phong cười lạnh, trong lòng lại nghĩ có mọc sừng cũng là do đồ đần này cưỡng ép mình mọc. Anh ta bình tĩnh hơn trước rất nhiều rồi, không quá nôn nóng muốn vạch mặt Trần Thanh Thiên nữa. Thật ra đứng nhìn anh ta cầu mà không được, nóng nảy bồn chồn cũng thú vị lắm.

Đối diện khách sạn có một siêu thị lớn, bên trong có đủ thứ đồ, Võ Hạ Uyên lựa chọn một hồi, vô ý thức lấy tiêu chuẩn ăn uống của Trương Tấn Phong mà mua túi to túi nhỏ, vừa mở cửa vào căn hộ của Minh Tuấn thì có một vật nhỏ lông xù chạy tới quấn lấy chân cô.

Võ Hạ Uyên cúi đầu nhìn, thấy là một con chó nhỏ lông xù màu vàng, bé xíu như đồ chơi vậy.

“Đây là con chó anh nuôi à?” Võ Hạ Uyên vừa đi vào vừa hỏi.

Minh Tuấn gật đầu Thật ra là anh thừa dịp Võ Hạ Uyên ra ngoài mua đồ ăn gọi Bùi Tố chuẩn bị gấp, muốn diễn thì phải diễn cho trọn.

Võ Hạ Uyên cầm nguyên liệu nấu nướng vào bếp, lơ đãng thấy một cái bát ăn nhỏ ho chó ngoài ban công, trông rất mới, còn đỏ chót nữa, hoàn toàn có thể chói mù mắt người †a.

Võ Hạ Uyên hoa mắt quay đầu đi, sao cô nhớ lúc nãy không có cái bát ăn cho chó nổi bật thế nhỉ…

Con chó nhỏ lon ton theo sát bên chân Võ Hạ Uyên, có lẽ đã ngửi thấy mùi thịt.

Nghe tiếng động trong phòng bếp, Minh Tuấn cảm thấy như quay lại thời gian hạnh phúc ở Vân Thành. Anh khẽ chớp mắt, thần kinh vẫn luôn căng thẳng cũng dịu xuống. Lúc.

‘Võ Hạ Uyên ra ngoài lấy đồ thì đã thấy Minh Tuấn đang ngủ.

“Dì Tố, con cũng muốn ăn cơm mẹ nấu”

Trong một căn hộ nào đó dưới tầng, Đức Minh liếm môi nói.

“Lát nữa dì Tố nấu cho con ăn” Bùi Tố xoa nhẹ đầu Đức Minh: “Bây giờ con lên phá hỏng.

kế hoạch của ba con thì anh ấy treo con lên đấy con tin không?”

“Tin ạ” Đức Minh dứt khoát đáp.

Kim Hoàn Đông đang bận rộn tách vỏ óc chó không nhịn được phì cười, nhanh nhẹn đút cho Đức Minh một g nhân óc chó đã bóc sạch, quay sang nói với Bùi Tố: “Anh chứng kiến nhiều đôi như vậy cũng chưa gặp đôi nào giỏi dẫn vặt nhau như bọn họ”“

“Việc tốt thường gian nan” Bùi Tố tiếp lời, nói xong lại ảo não: “Có lẽ lúc trước em không nên giao bản chép tay y thuật kia cho Hạ Uyên, ai ngờ chỉ một năm ngắn ngủi cậu ấy đã học thành cả thuật điều hương.”

“Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không được” Kim Hoàn Đông đưa tay ra, Bùi Tố lập tức cúi đầu ăn nhân óc chó trên tay anh, còn không quên liếm nhẹ ngón tay kia.

Ánh mắt Kim Hoàn Đông tối xuống, tiếp tục nói: “Đây chưa chắc đã là chuyện xấu, dù sao không phải ai cũng học được tâm thuật”

Bùi Tố nghe vậy cũng rất đồng ý.

Mùi đồ ăn nhẹ nhàng truyền tới, Minh Tuấn vừa mơ màng tỉnh lại đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của Võ Hạ Uyên: “Dậy ăn cơm đi.”

Cổ họng Minh Tuấn nghẹn cứng, suýt thì bật thốt một tiếng “Ừ’ rồi.

Võ Hạ Uyên thấy anh cứng đờ thì không nhịn được hỏi: ‘Dọa đến anh à?”

Minh Tuấn läc đầu, Võ Hạ Uyên cho rằng anh không thoải mái nên vội vàng vươn tay đỡ Minh Tuấn chưa bao giờ nghĩ tới lân nữa ăn cơm cùng Võ Hạ Uyên là trong hoàn cảnh này.

Minh Tuấn nhìn con chó nhỏ nằm yên không động đậy trên sô pha, thoáng ngạc nhiên.

‘Võ Hạ Uyên thấy thế thì giải thích: “Chắc là ăn no rồi, tôi làm thịt bò hầm, còn ít thịt vụn tôi cho nó cả rồi”

Nói xong, cô múc một bát canh xương hầm bí đao cho Minh Tuấn: “Nếm thử xem, không biết tôi làm có hợp khẩu vị anh không?”

Sao có thể không hợp khẩu vị chứ? Minh Tuấn cẩn thận nhận lấy, anh nhớ thương hương vị này lâu rồi.

“Thế nào?” Võ Hạ Uyên hỏi.

Minh Tuấn thổi cho nguội bớt rồi uống cạn, sau đó giơ ngón tay cái lên với cô.

Đây chính là hương vị mỗi đêm anh mơ thấy, chưa bao giờ từng thay đổi.