Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 376




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 376: Anh muốn làm người đàn ông của tôi?

Quản lý và bảo an nhanh chóng chạy đến nơi, họ cố gắng xông vào ngăn cản hai người đàn ông đang đánh nhau kia, mà người phụ nữ đứng bên cạnh càng khóc càng to.

‘Vất vả mới tách hai người kia ra được, Võ Hạ Uyên đứng ở một bên nghe ngóng một lúc, chợt nhận ra, hóa ra đây là tình huống hai nam tranh một nữ.

‘Võ Hạ Uyên thấy chẳng có gì thú vị, đang nghĩ có nên về phòng hay không thì đột nhiên có một chiếc điện thoại được đưa tới trước mặt cô: Ăn no chưa? Tôi biết ở gần đây có một quán đồ nướng, cực kỳ ngon nhé.

Mắt Võ Hạ Uyên sáng rỡ: “Đồ nướng sao?

Thái Lan còn bán đồ nướng nữa à?” Dù sao thì đồ ăn thức uống ở bên này cái gì cũng cho đường.

Minh Tuấn cười cười gật đầu, tỏ ý là có.

Võ Hạ Uyên đồng ý ngay: “Mình đi thôi”

Tiết trời hôm nay rất đẹp, trời xanh ngắt không một gợn mây, Võ Hạ Uyên đi song song với Minh Tuấn, dù đối phương không biết nói nhưng cô cũng không hề cảm thấy lúng túng.

“Tôi không thể hiểu được tại sao người bên này thích cho đường vào thức ăn như thế, ngọt chết đi được!” Võ Hạ Uyên phàn nàn với Minh Tuấn: “Ngọt khé cổ luôn đó.”

Minh Tuấn gật đầu, khua tay một hồi, Võ Hạ Uyên cười nói: “Đúng thế, tôi cũng định tự nấu cơm ăn”

Minh Tuấn nở một nụ cười bến lẽn, như là muốn nói gì đó với Võ Hạ Uyên, nhưng lại xấu hổ.

Võ Hạ Uyên lại có thể hiểu được một cách thần kỳ: “Anh muốn ăn ké hả?”

Minh Tuấn gật đầu ‘Võ Hạ Uyên nhìn thân thế có hơi gầy của anh một hồi, không thể nói lời từ chối được, cuối cùng cũng tuân theo tiếng lòng của mình: “Được rồi, làm xong thì tôi sẽ gọi cậu.”

Người đàn ông lại gật đầu, vừa vui nhưng cũng lại có chút thất vọng không nói nên lời, trước đây vợ anh sẽ không tùy tiện đáp ứng yêu cầu của người khác như thế này.

Minh Tuấn: “..

“Đúng rồi, nghe lời bạn gái cậu đi” Ông chủ cười phụ họa.

Võ Hạ Uyên thầm giật mình, vội vàng giải thích: “Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi không phải người yêu, tôi đã kết hôn rồi”

Ông chủ tỏ vẻ đã hiểu: “Ôi trời! Xin lỗi hai người nhé, trước nay tôi vẫn hay nói lỡ như thế”

‘Võ Hạ Uyên cũng không để tâm lắm: “Không sao đâu.”

Mà người bên cạnh lại có hơi buồn bực, dù khi thấy Hạ Uyên lập tức thanh minh bản thân đã lập gia đình trong lòng anh rất vui, nhưng linh hồn cũng là của một người, từ chối Minh Tuấn cũng chính là từ chối Trương Tấn Phong, tính anh vốn hẹp hòi, mới nghĩ đến đây đã cảm thấy khó nói thành lời.

“Đi nào” Võ Hạ Uyên lau miệng: “Về khách sạn thôi, đến chiều tôi còn có việc khác nữa”

Minh Tuấn vui vẻ hộ tống cô quay về.

Thật ra, có rất nhiều lúc anh muốn ôm chặt người này vào lòng, sau đó nói hết sự thật ra cho cô biết, nhưng nhớ đến dáng vẻ đau khổ của cô ngày trước, anh lại lo công sức hơn một tháng qua phải đổ sông đổ bể, nên cũng chỉ đành cố kiềm chế.

“A?” Khi đi ngang qua một cửa hàng thú cưng, Võ Hạ Uyên chỉ vào một thứ rồi hỏi Minh Tuấn: “Có cần mua một chút về cho cún con của anh không?”

Trái tim anh hơi hãng một chút, xong rồi, nhìn dáng vẻ của Võ Hạ Uyên lúc này, là đang muốn đi xem xem cún con nhà anh nhìn như: thế nào đúng không? Tạm thời không có cún con, chỉ có con anh thôi Minh Tuấn lập tức lấy điện thoại ra gố chữ: Không cần, nó không thiếu gì cả, chỉ là hai ngày nay bị ốm chút, chờ nó khỏi rồi tôi sẽ dẫn cô đi thăm nó.

Cảm giác không hợp lý trong lòng Võ Hạ Uyên càng trở nên mãnh liệt hơn, nhưng cô không biểu lộ gì: “Thôi được”

Hai người vừa quay người lại, thấy có một dáng người bước xuống từ chiếc xe hơi màu bạc đang dựng sát ven đường, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm như đại dương.

Võ Hạ Uyên nhíu mày, nếu có thể, cô thực sự không muốn gặp lại Trần Thanh Thiên một chút nào, anh ta chính là con người qua cầu rút ván điển hình.

Mà sau lưng Trần Thanh Thiên, là Trân Hoàng với vẻ mặt ngượng ngùng.

Trần Hoàng phải thừa nhận rằng, ban đầu anh ta không hề thích Võ Hạ Uyên, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, anh ta phát hiện r người phụ nữ này thực sự rất thông minh, dù có đôi khi ác miệng nhưng tấm lòng lại nhân hậu, năm đó anh ta đi cầu xin Võ Hạ Uyên, Võ Hạ Uyên đã đồng ý ngay.

Vậy nên Trần Hoàng rất không đồng tình với chuyện người nhà mình bao vây chặn đánh người ta, dù anh ta là người ngoài nhưng cũng hiểu, tình cảm là một thứ không thể miễn cưỡng được.

“Có việc gì?” Nụ cười của Võ Hạ Uyên biến mất, nhíu mày hỏi.

“Chỉ mấy ngày không gặp mà bên cạnh em đã có một người đàn ông khác rồi sao?”

Trần Thanh Thiên nhẹ nhàng hỏi.

Võ Hạ Uyên vừa nghe đã biết lúc này Trần Thanh Thiên đang tức giận, tên này có một kiểu hết sức khác người, càng giận dữ càng cười tươi, nói lời nào gửi kèm dao lời đó.

Nhưng anh ta lấy tư cách gì để tức giận đây?

“Đúng rồi đấy” Một lần nữa, Võ Hạ Uyên thản nhiên kéo Minh Tuấn lại sát bên mình, lấy Minh Tuấn ra để đả kích Trần Thanh Thiên: “Có liên quan gì đến anh?”

Trần Thanh Thiên nhìn Võ Hạ Uyên chằm chằm: “Em đúng là, vẫn chưa được dạy dỗ đàng hoàng.”

“Tôi để anh dạy dỗ bao giờ?” Võ Hạ Uyên trừng mắt lên, tỏ vẻ không phục: “Từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài của tôi, tiền tôi tiêu đây, đều là của chồng tôi cho tôi, tôi ăn của anh hay mặc của anh được cái gì? Tôi xin anh đấy, chẳng lẽ nửa đêm anh tự mơ thấy mình chuyển cho tôi vài tỷ rồi tự thấy cảm động thay tôi à?”

Trần Thanh Thiên hít một hơi thật sâu, bắt đầu không nhịn được nữa.

Minh Tuấn nghiêng nghiêng đầu, cố mím chặt môi để giấu đi nụ cười Ánh mắt Trần Thanh Thiên trầm xuống: “Tôi không nói với em nữa, bây giờ em phải đi theo tôi.”

“Dựa vào cái gì?” Võ Hạ Uyên cười nhạo: “Chẳng lẽ anh nghĩ mình đang ở Thái Lan nên muốn làm thế nào thì làm à? Trần Thanh Thiên, vốn dĩ hai ta vẫn có thể làm bạn được với nhau, việc gì phải thế?”

Câu này của Võ Hạ Uyên như chọc thủng vào lớp ngụy trang của Trần Thanh Thiên, mãi một lúc sau, Trần Thanh Thiên mới nói: “Tôi không muốn làm bạn với em”

Ngón tay của Minh Tuấn hơi run rẩy.

Trần Thanh Thiên đã nói ra lời thật lòng, bỏ đi hết những mặt mũi và tôn nghiêm của mình, moi cả tâm can ra để bày tỏ, ngày trước khi Trương Tấn Phong còn ở bên Võ Hạ Uyên, ngày ngày phải nhìn hai người họ ân ái mặn mà.

Nhưng hiện giờ đã khác, Hề Ảnh đã rắp tâm chia rẽ Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong bằng mùi hương đó, khiến cho hai người không thể ở bên nhau được như trước, chuyện họ chia tay sẽ chỉ trong một sớm một chiều, vậy sao anh ta không thể chuẩn bị trước từ bây giờ?

Dục vọng trong lòng đã có nơi chảy thoát ra ngoài, muốn ngừng lại cũng khó.

Từ nhỏ tới giờ, Trân Thanh Thiên chưa bao giờ có nguyện vọng nào bức thiết đến nhường này, anh ta muốn có được Võ Hạ Uyên, muốn người phụ nữ ấy chỉ thuộc về một mình anh ta!

“Anh muốn trở thành người đàn ông của tôi?” Võ Hạ Uyên mỉa mai: “Vậy thì xin lỗi nhé, tôi và Trương Tấn Phong đã có hẹn với nhau suốt tám trăm kiếp rồi.”

Trần Thanh Thiên nhìn Võ Hạ Uyên, gẫn từng chữ: “Tôi chỉ muốn kiếp này”

Võ Hạ Uyên lạnh lùng đáp lại: “Năm mơ đi.”

Trái tim Trương Tấn Phong như được hồi sinh lại từ cối chết, tràn đầy hạnh phúc, Hạ Uyên của anh ngày thường sẽ không nói mấy lời này đâu, suốt tám trăm kiếp nữa sao? Tốt lắm.

Anh nhìn thẳng vào mắt Trân Thanh Thiên, nắm lấy tay Võ Hạ Uyên.