Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 36: Tại sao lại buông tay anh ra






Một bên khác, Trương Thiên Định không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng bị nụ cười của Võ Hạ Uyên thu hút, làm sao cô lại có thể cười nhiều như vậy trước mặt Trương.

Tấn Phong chứ? Sau đó anh ta lại giống như đang nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên Trương Thiên Định nhìn về phía Trương Tấn Phong, anh ta phát hiện ra chú út vốn luôn lạnh lùng và nghiêm khắc, bây giờ trong mắt lại hiện ra vẻ cưng chiều.

Trái tim Trương Thiên Định nhất thời đập như trống bỏi, trước mắt hiện ra cảnh tượng mà anh ta sợ nhất, có lẽ Trương Tấn Phong đã phải lòng Võ Hạ Uyên rồi.

“Thiên Định, em mệt quá” Huỳnh Tố Vân nhìn thấy Trương Thiên Định như vậy thì vô cùng hoảng hốt, cô ta vô thức nắm chặt lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh.

Trương Thiên Định hơi bất ngờ: “Về nhà đi”

Huỳnh Tố Vân cúi đầu xuống, ánh sáng trong đáy mắt hoàn toàn bị dập tắt: “Không cần đâu.”

Sau khi chờ Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong ngắm nhìn phong cảnh trên đỉnh núi gần một tiếng thì mọi người mới chậm chạp đi đến, Trương Tấn Phong trầm giọng nói “Mọi người đã bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp nhất rồi”

Trần Quốc Bảo đặt mông ngồi xuống mặt đất, yếu ớt xua xua tay: “Không, không được… trước giờ tôi không phát hiện ra chị dâu đúng là một lron Man phiên bản nữ đấy.”

Võ Hạ Uyên bật cười: “Thật sự không cao mà”


“Mặc kệ nó có cao hay không, tôi sẽ không bao giờ leo lên nữa” Trần Quốc Bảo dứt khoát nằm trên mặt đất.

Những người khác cũng không khá hơn chút nào, tất cả đều yên lặng ngồi xuống uống nước. Đúng lúc này, một người phụ nữ có dáng người thanh tú bước tới, đưa chai nước khoáng trong tay mình cho Võ Hạ Uyên: “Cô không mang nước theo sao? Tôi có mang thêm mấy chai, uống của tôi đi.”

“Không cần đâu” Võ Hạ Uyên cảm thấy có hảo cảm với người phụ nữ có khuôn mặt tốt bụng này, cô vỗ vỗ chiếc ba lô sau lưng mình: “Tôi uống rồi, tôi không khát.”

Cô ta không vừa bước lên đã ninh bợ Trương Tấn Phong mà chỉ quan tâm Võ Hạ Uyên có muốn uống nước hay không giống như thực sự sợ bọn họ không mang nước theo, hơn nữa cô ta lại có vẻ muốn tránh mọi hiềm nghi nên khiến người khác rất khó để nghĩ xấu về cô ta.

“Hướng đó.” Người phụ nữ chỉ vào một hướng: “Ở lưng chừng sườn núi có một rừng trúc lớn che bóng mát, nhìn rất đẹp”

“Tại sao cô biết?” Trương Tấn Phong hỏi.

Người phụ nữ hơi ngập ngừng: “Đây là lần thứ ba tôi đến đây rồi, lần trước khi tôi đi cùng anh trai, anh ấy đã đưa tôi đến xem.”

Trương Tấn Phong thản nhiên gật đầu, đôi mắt mực sâu thẳm lặng lẽ đánh giá người phụ nữ trước mặt ẩn chứa một luồng sóng gió ngầm.

Mọi người đều muốn ăn cơm trưa rồi mới trở về, trước khi rời đi, người phụ nữ quay đầu lại hỏi Võ Hạ Uyên: “Cô không muốn đến ngắm thử rừng trúc kia sao?”

“Không cần” Trương Tấn Phong trả lời thay Võ Hạ Uyên, ánh mắt u ám.

Người phụ nữ lập tức im lặng rồi ngoan ngoãn đi ở phía trước.

Võ Hạ Uyên cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên cũng không trả lời người phụ nữ kia nữa. Mọi người đi đường tắt xuống núi, khi đi qua một ngọn đồi dốc, Võ Hạ Uyên vừa nhấc chân lên thì bất ngờ bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau!

Cô bỗng nhiên mất thăng bằng, phản ứng đầu tiên của cô trước khi lảo đảo ngã xuống là buông tay của Trương Tấn Phong ra, ai ngờ một giây sau cô lại rơi vào một vòng tay vững chắc.

Đầu óc Võ Hạ Uyên nhất thời trống rỗng, cô chớp mắt, Trương Tấn Phong nhảy xuống sao?

Võ Hạ Uyên còn chưa kịp suy nghĩ thì cánh tay đã đụng phải một tảng đá cứng, cô đau đớn kêu lên một tiếng. Lúc này Trương Tấn Phong đã điều chỉnh lại tư thế, ôm lấy đầu cô trong lòng, dốc núi này dài hơn bọn họ nghĩ rất nhiều. Đột nhiên Võ Hạ Uyên quay.

đầu lại, cô cảm thấy bọn họ đã lăn lộn được một lúc lâu, sau đó “bịch” một tiếng, thế giới trở nên vô cùng yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Võ Hạ Uyên mới tỉnh táo lại, âm thanh vù vù không ngừng kêu bên tai, cô vừa động đậy thì lập tức cảm giác được có một bàn tay đang ôm chặt eo của mình, mềm mại không hề buông ra.


Tim cô đập dữ dội! Trương Tấn Phong!

Trương Tấn Phong phải chịu phần lớn cú va chạm trong khi rơi xuống nên đã ngất xỉu, bộ quần áo thể thao trên người của người đàn ông đã trở nên rách rưới và dính đầy máu tươi khiến Võ Hạ Uyên cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Anh là đồ ngốc sao? Sao lại nhảy xuống theo tôi chứ?” Võ Hạ Uyên sợ tới mức không thở nổi, cho đến khi cô dùng tay phát hiện ra hơi thở ấm áp từ chóp mũi của Trương Tấn Phong thì mới nhẹ nhàng ôm người đàn ông vào lòng, không ngừng xoa xoa cánh tay của anh Mây đen phủ kín bầu trời, ngay sau đó có một tiếng sấm rền nổ tung trông có vẻ như trời sắp mưa.

Thật sự là sợ chuyện gì sẽ gặp chuyện đó, Võ Hạ Uyên nhìn xung quanh, phát hiện dưới chân núi cách đó không xa có một cái hang nhỏ, hai người có thể chui vào vừa nhưng Trương Tấn Phong đã hôn mê, Võ Hạ Uyên cũng không thể nhấc nổi anh lên.

Giọt mưa lạnh như băng đập lên mặt, đúng lúc này Trương Tấn Phong mới chậm rãi tỉnh lại.

Người đàn ông khó chịu khế hừ một tiếng rồi từ từ mở mắt ra, một lúc lâu sau anh mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của Võ Hạ Uyên.

“Em bị thương ở đâu?” Trương Tấn Phong mở miệng ra đã hỏi câu đầu tiên Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi, cô sợ đến phát khóc nhưng vẫn liều mạng lắc đầu: “Em không sao, còn anh bị thương ở đâu?”

Trương Tấn Phong cử động, toàn thân đều đau nhức nhưng chân phải càng lúc càng đau đớn và mệt mỏi hơn, anh nghĩ chắc là gấy xương rồi.

“Trước tiên tìm một chỗ trú mưa đã”

Trương Tấn Phong không hề nhắc tới việc bị thương, anh lại chật vật đứng lên nhưng Võ Hạ Uyên cũng để ý được.

Hai người đi một lúc mới đến chỗ chiếc hang nhỏ, Trương Tấn Phong ra hiệu cho Võ Hạ Uyên thu cả người vào, không để ý nửa người của mình lộ ra bên ngoài. Anh ngẩng đầu lên nhìn một chút rồi trầm giọng nói: “Tâm khoảng một tiếng nữa, đội cứu hộ mới có thể tìm thấy chúng ta.”

‘Võ Hạ Uyên nghe anh vừa nói vừa thở dốc, cô vội vàng vỗ nhẹ lồng ngực của anh ra hiệu cho anh không được nói nữa.

Ai ngờ Trương Tấn Phong lại bật cười: “Đau lòng vì anh sao?”

Hốc mắt Võ Hạ Uyên đỏ hoe, cô khẽ gật đầu một cái Trương Tấn Phong sửng sốt một chút rồi sau đó đưa tay xoa nhẹ gò má của Võ Hạ Uyên, đầu ngón tay anh vô cùng lạnh lẽo, sau khi ho nhẹ hai tiếng thì gục lên vai người phụ nữ: “Võ Hạ Uyên, nếu có lần sau thì anh sẽ đánh chết em”

“Hả?” Võ Hạ Uyên kéo lấy giọng mũi hỏi.

“Tại sao lại buông tay anh ra?” Trương Tấn Phong nhắm mắt lại, tiếp tục hỏi.

Võ Hạ Uyên nhất thời ngạc nhiên, cô không ngờ rằng Trương Tấn Phong lại để ý đến chuyện này như vậy.

“Em cảm thấy anh không thể bảo vệ em sao?” Trương Tấn Phong tức giận nói.


Võ Hạ Uyên lập tức trấn an anh: “Không phải!”

“Vậy thì tại sao?” Trương Tấn Phong không muốn bỏ qua, hiển nhiên muốn có một đáp án.

“Bởi vì anh quý giá hơn em rất nhiều” Võ Hạ Uyên ăn ngay nói thật: “Người đứng đầu nhà họ Trương mà, làm sao em có thể kéo anh theo được?”

Trương Tấn Phong chậm rãi mở mắt, chỉ vì điều này sao? Không hẳn vậy, trong lòng anh đã sớm có đáp án, chuyện này Võ Hạ Uyên không dám, không tin tưởng anh mới đúng nhưng bản thân cô không nhận ra mà thôi.

“Sau này đừng buông tay anh ra nữa.”

Trương Tấn Phong đan mười ngón tay vào tay cô: “Anh là người nhà họ Trương, không sai nhưng trước hết anh còn là chồng của em nữa”

Trong đầu Võ Hạ Uyên không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này: “Anh là chồng của em..”

Đồ vật đã từng khó với tới, đột nhiên lại được hai tay Trương Tấn Phong dâng lên, cẩn thận từng li từng tí đưa đến trước mặt cô.

Võ Hạ Uyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Trương Tấn Phong bên cạnh, cô cảm thấy có thứ gì đó đang bóp nghẹt trái tim mình một cách không thể kiểm soát được, sau đó bén rễ nảy mầm từ từ trong tim.

Không bao lâu sau, Trương Tấn Phong bắt đầu lên cơn sốt, hô hấp của anh dần trở nên nặng nề và chậm chạp hơn. Nước mưa thấm ướt nhẹp cả nửa người dưới của anh, ‘Võ Hạ Uyên lo lắng vết thương trên đùi anh sẽ bị nhiễm trùng, muốn đổi chỗ với anh nhưng người đàn ông sống chết không chịu đồng ý.

“Ngoan nào.” Trương Tấn Phong đè xuống mùi máu tanh trong cổ họng: “Chờ một lát nữa thôi là được rồi Kết quả là mỗi phút mỗi giây đều trở nên hết sức dày vò, cho đến khi Võ Hạ Uyên mơ hồ nghe thấy tiếng hô hoán thì cô mới kích động lắc mạnh cánh tay của Trương Tấn Phong: “Em nghe thấy có người gọi tên chúng ta!”

“Ra ngoài gọi bọn họ đến đây” Giọng nói của Trương Tấn Phong đã trở nên trầm thấp đến mức khó có thể nghe rõ.