Chương 348: Nắm bắt số phận
Bất kì ai cũng có thể nghe thấy sát khí trong giọng nói lạnh lùng của Hoàng Khánh Minh.
Lệ Nghiêm Từ nhìn thấy Võ Hạ Uyên, lần đầu tiên bước đến bên cạnh người phụ nữ.
Gió lạnh cuốc cát trên mặt đất đập vào mu bàn tay khiến Võ Hạ Uyên khẽ co tay vào còng.
Sau một hồi đấu tranh ngắn ngủi, Hề Ảnh “Nói những lời đó vào lúc này, là cố ý muốn ta chán ghét đúng không?” Hoàng Khánh Minh nhẹ giọng: “Vậy thì ngươi đã thành công rồi”
Một dãy mực đen mờ ảo nhanh chóp xẹt qua mắt Hề Ảnh: “Hề Vụ đâu?”
“Đây này” Hoàng Khánh Minh đưa tay lên: “Nể tình lúc nhỏ cô chăm sóc tôi như vậy, tôi giúp cô giữ mạng cho cô ta rồi”
Cùng lúc đó, Hoàng Khánh Hưng đẩy một người đến.
Võ Hạ Uyên thấy rõ tình cảnh của Hề Ảnh, một trận cồn cào từ bụng trào lên, nhịn không được dựa vào vòng tay của |ghiêm Từ.
Hề Vụ vẫn mặc chiếc váy ngày hôm đó, nhưng những họa tiết thêu tinh xảo đã bị rách, vị trí của hai nhãn cầu lúc trước có hai lỗ rỉ máu, vết thương trên mặt vẫn còn, miệng không ngừng nói gì đó, còn tay chân cô không hề có chút sức lực, chỉ có thể uốn cong, dùng đầu gối để di chuyển, hình dạng giống như’ một con sâu bướm đáng sợ.
Hề Vụ nghe thấy giọng nói của Hề Ảnh, cô rất muốn khóc, nhưng cô thập chí còn không thể nào khóc được.
Gì mà tình cảm mẹ con ruột thịt chứ, căn bản Hoàng Khánh Minh không quan tâm, cho dù Hề Ảnh có đứng trước mặt thì con mãnh thú trong lòng anh ta đã phá vỡ chiếc lồng rồi, tiếng rống trong tâm hồn hắn khẽ vang lên, nếu như có thể, hẳn sẽ xé nét Hề Ảnh trong nháy mắt Hề Ảnh thở sâu: “Muốn bắt ta đâu phải là một việc dễ dàng”
“Lúc trước thì rất khó khản” Hoàng Khánh Minh lãnh đạm nói: “Nhưng giờ việc này đã không còn khó như trước nữa rồi”
Ảnh trau chuốt cẩn thận, khó có thể tìm thấy một trái tim thơm nồng của người phụ nữ tại nước Nga, cô ta có nhiều tín đồ như v: dường như đếm không hết, nhưng bây giờ.
Khương Mộc không cùng phe với bọn họ, mặc dù anh ta sẽ chèn ép khi gặp Lệ Nghiêm Từ, nhưng trước mắt việc hợp tác của hai người hầu, thấy rằng tôi là một loại đồ chơi với tâm lý khống chế bệnh hoạn, ngươi chưa từng nghĩ một ngày nào đó sẽ có phản ứng mạnh mẽ, nghĩ lại thử xem” Mùi tanh nông châm chậm chảy ra từ đồi mắt xanh của Hoàng Khánh Minh: “Ta tặng ngươi một món quà gặp mặt.”
Tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây bị san phẳng, lộ ra một bông hoa súng đuôi mà vàng kim phía sau, gần giống với màu mặt nạ trên mặt Hề Ảnh.
“Những tên tín đồ kia của ngươi đều để ta làm phân bón rồi” Hoàng Khánh Minh nói tiếp: “Ngươi sẽ không đơn độc trên đường Hoàng Tuyền”
Sắc mặt Hề Ảnh trắng bệch: “Cái tên điên rồ này!”
Hoàng Khánh Minh mở rộng hai vai, nở nụ cười quyến rũ: “Tên điên này là do ai tạo ra chứ?” Mặt anh đột nheiem trầm xuống, đóng băng như gió lạnh và tuyết mùa đông: “Hoàng Khánh Hưng, ngoài Hề Ảnh ra, không chừa lại một ail”
Bọn Khương Mộc cũng gia nhập một cách nhanh chóng, Hề Ảnh ngạo mạn, chỉ dạy một số kỹ thuật tạo mùi thơm đơn giản, căn bản không đủ để gia tộc Khương Mộc nhìn thấy, thấy những người xung quanh mình lần lượt nagx xuống, Hề Ảnh hoảng sợ lùi lại, sau đó nhẹ nhàng đập vào ngực.
Nhưng ngay lúc này, Hề Ảnh như rơi xuống hầm băng, sự kiêu ngạo tích lũy mấy chục năm của cô tan vỡ, Hoàng Khánh Minh chỉ trong một tháng ngắn ngủi khiến toàn bộ cánh của cô đều bị gấy!
Đúng vậy, cô có tâm lý dày vò Hoàng.
Khánh Minh đã lâu, cho dù người đàn ông này có leo cao dến đâu, trong mắt cô chính là một con rối, thao túng trong một thời gian dài như vậy, cô dường như sinh ra cảm giác ưu việt, bạn thấy đấy, Hoàng Khánh Minh mà mọi người đều ngưỡng mộ cũng chỉ là con chó của riêng anh †a mà thôi! Nhưng cô chưa nghĩ nghĩ rằng một ngày nào đó, khi con chó thoát khỏi xiềng xích, nó đứng lên giống như một mãnh thú vậy.
“Mẹ” Hoàng Khánh Minh ghét vào tai Hề Ảnh: “Con thật sự, thật sự rất nhớ mẹ”
“ÁII” Một tiếng hét vang lên khiến mọi người dừng tay lại, Võ Hạ Uyên nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện Hoàng Khánh Minh đang đè Hề Ảnh dưới đất, xé lớp áo trên vai cô ra, một con dao găm mỏng như cánh ve sầu lướt qua da người phụ nữ, khi con dao găm được lấy ra, trong tay Hoàng Khánh Minh đang cầm một vật mỏng.
Anh ta thực sự lột da của Hề Ảnh!
“Trên mặt Hoàng Khánh Minh có vài vết máu, trong mắt anh ta hiện lên một tia đỏ tươi, sau đó cười nói: “Mẹ, việc này thì có là gì đâu chứ? Con nói muốn lột da của người, chính là muốn lột sạch sẽ”
Lệ Nghiêm Từ che mắt Võ Hạ Uyên lại.
Hoàng Khánh Minh bây giờ đã không còn là con người nữa rồi, con mãnh thú trong người anh ta đã hoàn toàn hiện ra.
“Ngươi tên gì? Năm đó lúc người ra tay với ta, ngươi đã không hề do dự” Hoàng Khánh Minh giơ con dao lên, Hề Ảnh thảm thiết hét lên khiến mọi người tê cả da đầu.
“Hoàng Khánh Minh!” Hề ảnh nhếch nhác nằm trên mặt đất, chiếc mặt nạ của cô không biết đã rơi xuống từ lúc nào, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp: “Năm đó, năm đó tôi…”
Cô thở hổn hển, như thể đây là việc vô cùng khó nói: “Mặc dù năm đó tôi làm như thế với cậu, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ lấy mạng của cậu! Sau này khi Kỷ Tắc Du đón cậu về, tôi đã từ bỏ rồi!”
Hoàng Khánh Du dường như đang cân nhắc kỹ những lời của Hề Ảnh, sau đó sự ma mai trong mắt anh ngày càng nặng nề: “Ý bà muốn nói là năm đó bà đã rất nhẹ tay với tôi ấn còn thứ gì đó gọi là tình rồi, trong lòng bà cảm ruột thịt ư?”
Hề Ảnh nhắm chặt mắt, không nói gì cả.
“Vậy bà ắt hẳn vẫn còn nhớ, lúc bà tra tấn tôi đến sắp chết, tôi mới bao nhiêu tuổi không?” Hoàng Khánh Minh hỏi lại Toàn thân Hề ảnh run lên, ngay cả khi cô thực sự động lòng trắc ẩn vào năm đó thì những tổn thương đối với Hoàng Khánh Minh là rất lớn.
Trong sự căm thù của người đàn ông, những hành động nhân nhượng này không có gì đáng để nhắc đến cả.
” Hoàng Khánh Minh nói từng chữ: “Bà nên biết tự năm bắt số phận của của mình”