Chương 310: Tài lực hùng hậu
Sau khi nhà họ Đàm sụp đổ, Đàm Nguyên và những người khác đã mất tích. Chu Hạ đã đến gây rối nhiều lần bao gồm luôn của Phạm Anh thì bọn họ dường như bốc hơi khỏi thế giới này v; ho nên Trương Tấn Phong muốn hỏi thăm một điều gì đó thi Nghiêm khắc muốn hỏi thăm một số chuyện thì nhất thời không tìm thấy ai cả.
Võ Hạ Uyên đến thăm nhà họ Đàm một lần, cũng gặp được Chu Hạ và bà Đàm. Người phụ nữ từng là người xinh đẹp nổi tiếng ngày trước, đang đứng ở ngay trước cửa biệt thự bị niêm phong của nhà họ Đàm, cả người xộc xệch, bà lẩm bẩm “Nguyên à, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, giết chết tên hung thần kia” Người luôn ở trong lòng Sơn Minh, bây giờ lại giống như bị cuộc sống này từ bỏ vậy.
Nhưng khi Nguyễn Thu Thu biết rằng Hạ Minh Hải có một đứa con ngoài giá thú, và nó.
đã trở thành cọng rơm cuối cùng cứu vớt Hạ Lam Khi đó, Hạ Lam đã rũ bỏ mọi thứ trước mặt Nguyễn Thu Thu, nhưng sự rối loạn mà cô ta mong đợi đã không xuất hiện, Nguyễn Thu Thu chỉ bình tĩnh gật đầu: “Thật sao? Tôi đã thảo luận với Minh Hải và chúng tôi sẽ đón đứa trẻ về.”
Ánh mắt của Hạ Minh Hải càng thêm kinh hãi, Thu Thu nói đúng trong lòng của Hạ Lam chỉ có bản thân cô ta mà thôi! Cô ta không hề muốn chăm sóc Hạ Quang Bảo, mà chỉ muốn chiếm lấy nhà họ Hạ. Hạ Minh Hải nhìn chằm chảm Hạ Lam một lúc lâu rồi chế nhạo, như thể lần đầu tiên gặp người này: “Xem như là do cùng một mẹ sinh ra, sau này anh sẽ không để em thiếu một bữa cơm đâu.”
Còn ông Hạ thì không cần phải nhắc đến nữa, Hạ Quang Bảo đã phá huỷ nhà họ Hạ và nó lại là đứa con hoang của Hạ Lam và Sơn Minh.
Cộng thêm vào đó những lời đồn đại bên ngoài rằng Hạ Lam giết con ruột của mình thì thể diện cả đời này của ông ấy đều mất hết rồi! Ông ấy bây giờ không thể nhìn thấy Hạ Lam, chỉ cần thấy cô ta là ông ấy muốn phát bệnh.
Kết cục có phần bi thảm hơn những gì mà Võ Hạ Uyên dự đoán, nhưng điều đó hoàn toàn là do gieo gió thì gặt bão thôi Trương Tấn Phong thì không thèm để tâm đến chuyện này, anh cẩn thận điều tra bộ lạc mà Lê Đình Cảnh đang nói đến. Lúc này anh còn khoanh chân ngồi trên sô pha, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
“Tổng giám đốc Phong” Phùng Bảo Đạt trầm giọng nói: “Tìm ra những thứ này, thì những thứ kia gần như không thể nào chịu được”
“Vậy thì tiên bọn họ lên đường” Trương.
Tấn Phong nói một cách nhàn nhạt, lòng bàn tay trắng nốn của người đàn ông hơi cuộn lại đưa tay lên chống cäm: “Phùng Bảo Đạt, cậu ó cho rằng tính tình của tôi mấy năm nay quá ¡ không?”
Phùng Bảo Đạt không dám nói lời nào, trong lòng thầm nghĩ, đâu phải là quá tốt mà quả thật là như phật sống mà!
“Tổng giám đốc Phong, bây giờ tên cầm đầu kia vẫn chưa bị bắt, anh có cần đưa bà chủ tránh đi không?” Phùng Bảo Đạt nói.
“Tránh?” Anh gay gắt chế nhạo: “Nên là người khác tránh tôi chứ”
Trưa hôm đó, Lê Đình Cảnh lại đến ăn chực, lúc đó Trương Tấn Phong vắng mặt còn ‘Võ Hạ Uyên bận rộn trong bếp.
“Tôi chắc chắn hôm nay anh ta nhất định sẽ không thể ăn trước mặt bọn dân bản địa kia được” Lê Đình Cảnh nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: “Đám người đó lúc trước còn muốn hạ oai phong của tôi?”
Võ Hạ Uyên mở tủ lạnh lấy đồ ăn ra, nghe vậy thì quay đầu:”Có chuyện đó à?”
Lê Đình Cảnh: “Đùa thôi.”
‘Võ Hạ Uyên nhẹ nhõm: “Không sao đâu, Tấn Phong sẽ không để mình chịu oan ức đâu”
Năm phút sau, Lê Đình Cảnh ném điện thoại đi, nhìn chăm chăm màn hình hồi lât đột nhiên nở nụ cười: ‘Anh ta đâu chỉ là không để bản thân bị oan ức chứ”
Võ Hạ Uyên nghi hoặc: “Chứng khoán của công ty truyền thông Kim Hoàng có hạn mức mỗi ngày là năm trăm bốn mươi tỷ USD. Người đàn ông của cô đã trực tiếp lấy ba trăm tỷ USD đến để áp bức người khác” Lê Đình Cảnh thật sự dở khóc dở cười: “Giàu có, hào phóng”
Khóe miệng Võ Hạ Uyên giật giật: “Phá của như vậy à?”
“Mình anh ta đã cl hơn một nửa. Bây giờ Kỷ Thần Nam muốn xem náo nhiệt cũng không được nữa rt ê Đình Cảnh thở dài: “Không chừng tôi còn phải đi nhờ một chuyến”
Võ Hạ Uyên: Vì bọn họ không đồng ý nên Tổng giám đốc Phong đã dùng biện pháp nguyên thủy nhất, ném tiền. Đem ba trăm tỉ USD đến nước Nga ném đi không một cái chớp mắt, ngoại trừ tên họ Kỷ kia thì thật đúng là không tìm được người thứ hai.
Kỷ Thần Nam muốn ngồi dựa tường xem hổ đánh nhau, nhưng không ngờ toàn là một đống phế vật, thậm chí còn không động được đến sợi râu của Trương Tấn Phong.
“Tổng giám đốc Phong xuống tay lớn như vậy, cuối cùng là anh muốn làm gì?” Kỷ Thần Nam gọi điện thoại cho Trương Tấn Phong bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Dù sao thì Tổng giám đốc Phong làm như vậy tôi cũng rất khó mà xử lí”
“Bộ lạc đó, xử lý sạch sẽ đi” Trương Tấn Phong thấp giọng: “Nếu anh Kỷ không muốn, thì tôi chỉ có thể đích thân đến mà thôi Kỷ Thần Nam bật cười: “Tổng giám đốc Phong, người ta đã đặt nền móng ở nước Nga suốt bao nhiêu năm, làm người dù sao cũng nên chừa lại một đường lui cho họ chứ?”
Nghiêm túc nhẹ giọng nói: “Giữ lại một đường?”
Kỷ Thần Nam yên lặng, anh cứ không nể mặt như vậy sao.
Thành thật mà nói, Kỷ Thần Nam không muốn động vào những thổ dân kia. Nước Nga không giống như các quốc gia khác. Tôn giáo, tín ngưỡng và mối liên hệ ở đây rất phức tạp.
Nó có hệ thống riêng không bị ràng buộc bởi các quy tắc bên ngoài. Một khi đã kéo một nút thất ra thì sẽ tạo ra phản ứng dây chuyền.
Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, sự xuất hiện và độ giàu có của Trương Tấn Phong thật sự khiến cho mọi người phải sửng sốt.
Ban đầu mọi người còn sợ áp lực từ nhà họ Kỷ, nên không dám kết thân với Trương Tấn Phong. Nhưng sau khi thấy được thực lực tài chính hùng hậu của Trương Tấn Phong, thì quả thật điều đó rất cám dỗ. Chỉ trong vài ngày, quà đến trước cửa như nước chảy.
Những người này cũng biết hiểu được ý và cũng ít nhiều biết được là Trương Tấn Phong rất chiều vợ, nên phần lớn quà được mang đến là trang sức quý giá, quần áo và túi xách.
‘Võ Hạ Uyên ngồi ở giữa đống quà cáp, ánh mắt bất ngờ.
“Tấn Phong, anh thấy sợi dây chuyền này có đẹp không?” Võ Hạ Uyên nhặt một chuỗi dây chuyền bãng đá sapphire lên đung đưa.
Trương Tấn Phong cười nói: “Em có nước da trằng nõn xương quai xanh đẹp đẽ. Dù thế nào thì em đeo lên cũng đẹp cả”
‘Võ Hạ Uyên đồng ý, cúi đầu tiếp tục lựa chọn, không hề có một chút xíu gánh nặng.
ET đã phát triển ngày càng tốt hơn trong hai năm qua. Nó giống như được thần trợ giúp, càng ngày càng tiến quân vào trong các lĩnh vực khác nhau. Lúc đầu công ty Thiên ‘Thần là Trương Tấn Phong vì muốn cổ vũ Võ Hạ Uyên nên mới tiện tay thành lập. Thật không ngờ, nó đã trở thành một trong những công ty giải trí hàng đầu ở Trung Quốc. Theo ‘Võ Hạ Uyên kết luận thì thứ mà cô và Trương ‘Tấn Phong có nhiều nhất bây giờ chính là tiền, mà lại nhiều đến vô tận.
Phạm Anh Thư đến Nước Nga một tuần sau đó.
“AI Đã lâu không gặp!” Phạm Anh Thư gắt gao ôm lấy Võ Hạ Uyên: “Sao một thời gian không gặp, càng ngày càng xinh đẹp nha?”
“Thật không?” Võ Hạ Uyên nắm lấy cánh tay Phạm Anh Thư: “Miệng của chị thật là ngọt! Anh của em đâu?”
“Lúc đầu anh ấy định đi cùng rồi” Phạm Anh Thư đưa ngón tay lên chỉ vào: “Nhưng Tổng giám đốc Phong đã mở hết tất cả những đường rồi. Anh trai em còn đang bận rộn nhiều việc chưa xong thì việc khác lại đến.
Võ Hạ Uyên gật đầu: “Không sao”
Hai người phụ nữ cùng tụ tập một chỗ, luôn trò chuyện không ngừng. Trương Tấn Phong đặt cho Phạm Anh Thư một căn phòng tổng thống bên cạnh. Sau đó Võ Hạ Uyên và Phạm Anh Thư ngủ cùng nhau để trò chuyện Bỏ anh một mình trong căn phòng trống.
Lời nói nghiêm khắc: “… Đúng là tự lấy đá đập vào chân của mình”
Cứ giãng co như vậy suốt nửa tháng, Kỷ Thần Nam chọn cách nhượng bộ trước, dù sao Trương Tấn Phong có thể đưa kinh tế nước Nga phất lên.
Kỷ Thần Nam mở tiệc đãi khách, lại còn bày ra bộ dáng chào đón Trương Tấn Phong, nhưng ai cũng biết là không đơn giản như vậy.
Phạm Anh Thư cũng thích náo nhiệt nên đương nhiên cũng đi cùng.
Lần trước tiệc sinh nhật của Kỷ Thần Nam bị các thổ dân kia quấy rối, lần này an ninh đã được tăng cường gấp mấy lần, các khách mời đều được lựa chọn cẩn thậi Nhưng Võ Hạ Uyên luôn cảm thấy thời gian qua mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, bởi vì không bao giờ dễ dàng đưa một người nào đó rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của Kỷ Thần Nam.