Chương 257 Không có não
Trương Tấn Phong khí chất quá vượt trội, quần tây đen của ôm sát lấy chân anh, đường viền cổ của bộ vest được bẻ ra một chút, trong sự lạnh lùng mang theo chút ngầu, đặc biệt là khi anh hướng tới chỗ Võ Hạ Uyên, quả thực chính là hormone kích thích con người.
Trương Tấn Phong không quan tâm đến người xung quanh,trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Võ Hạ Uyên; “Đồ đã đem đủ chưa?”
“Ừm” Võ Hạ Uyên gật đầu, nhỏ tiếng hỏi;Sao anh lại tới đây? Họp xong rồi sao?”
“Họp lúc nào mà chẳng được:’Trương Tấn Phong không để ý lắm, nắm tay Võ Hạ Uyên bước ra ngoài.
Không kịp, nếu không anh cũng dẫn Đức Minh theo rồi “Xin hỏi đây là tống giám đốc Trương sao?’giọng nói mềm mại nũng nịu chen vào, Trịnh Hoài Lan chặn đường, gương mặt sùng bái cùng với sự kinh ngạc nhìn chằm chăm Trương Tấn Phong? Ngưỡng mộ đã lâu, tổng giám đốc Trương so với trong lời đồn đại… còn càng có thêm cả sự quyết đoán nữa”
Trịnh Hoài Lan trong lòng đắc ý, cô ta đã làm như thế này ở nơi riêng tư vô số lần, có thể gọi đây là đòn sát thủ đối với đàn ông, sự thực chứng minh các fan nam của cô ta đều rất thích chiêu này.
Võ Hạ Uyên cũng lười để ý đến, xem chán lù sao cuối cùng kết quả cũng là bị Trương Tấn Phong làm cho nhục nhã một trận.
“Người của đài Tỉnh Vực được dạy có tố chất như vậy sao?” Trương Tấn Phong hai tròng mắt chứa đựng sương giá buốt lạnh, vẻ mặt khinh thường; “Tránh ra”
Trịnh Hoài Lan nụ cười cứng đờ, cái này so với những gì cô ta dự liệu ở trong tưởng tượng khác quá nhiều rồi Vẫn là tổng tống đạo diễn nơm nớp lo sợ dè dặt tiến đến túm lấy Trịnh Hoài Lan kéo đi, đồng thời cười theo Trương Tấn Phong.
Nhìn theo bóng lưng của Trương Tấn Phong, Trịnh Hoài Lan cần chặt lấy môi, quên mất đã qua bao nhiêu lâu, cô ta chưa từng bị người đàn ông nào lạnh nhạt đối đãi như vậy.
Chỉ có thể nói lên được là tầm nhìn của cô ta quá hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng, Đỗ Minh Thông trong tim thầm nghĩ, anh vặn chai nước, uống hai ngụm, ánh mắt tùy ý rơi trên một góc dưới nền đất, nhưng nói chuyện lại rất có khí phách.
Mọi người sau này đều phải hợp tác với nhau, tôi cũng sẽ phải nói thêm mấy câu, chơi như thế nào cũng được, nhưng đừng đem chủ ý đặt lên trên người chị Uyên, bản lĩnh của tổng giám đốc Trương chắc chắn là mọi người cũng đã nghe qua rồi chứ?
Chúng ta bất kể là đứng cao đến đâu, muốn hủy hoại chẳng qua là chuyện tổng giám đốc Trương nói một câu là xong.”
Trịnh Hoài Lam con ngươi bỗng nhiên co lại, gương mặt trắng bệch.
Đỗ Minh Thông cùng với Chung Sở Kiều liếc nhìn nhau, đều mím môi nhịn cười.
Những nghệ sĩ khác tuy rằng không lên tiếng, nhưng cũng đã để ý đến lời nói này của Đỗ Minh Thông, dù sao anh ta cũng là người mà vợ của tổng giám đốc Trương đích thân dẫn theo, thêm nữa chính là đối với Trịnh Hoài Lan có thêm một nhận thức hoàn toàn mới, cái gọi là quyến rũ lắng lơ của streamer nữ ở trên mạng căn bản là chẳng có chỗ dựa nào cả, hơn nữa còn không có não.
Trương Tấn Phong dẫn Võ Hạ Uyên tùy ý vào một phòng uống trà, sau đó dễ dàng khóa được cửa.
Võ Hạ Uyên không khỏi đỏ mặt, thấp giọng hỏi:’Làm gì vậy?”
Trương Tấn Phong đẩy căm của cô lên, cúi người bắt đầu hôn, có một với lời bọn họ không cần dặn dò nhiều lần nữa, trong nháy mắt hai người nhìn nhau là có thể hiểu được ý của nhau rồi.
“Chị Uyên?’Không biết đã qua bao lâu rồi, có người đến gõ cửa của phòng trà”Nên xuất phát rồi”Đỗ Minh Thông nhắc nhở.
Võ Hạ Uyên cuống cuồng đẩy Trương Tấn Phong ra, nhưng hai tay lại bị anh giữ chặt, lại là một cái hôn thật sâu.
Triền miên một lúc mới buông ra, Trương Tấn Phong hai mắt sâu thảm, giọng nói khàn khàn/Tối nào cũng phải gọi video cho anh, biết chưa?”
“Ừm”
“Buổi trưa ngày nào cũng phải báo bình an, gặp phải vấn đề gì lập tức liên hệ với anh ngay.
“Ừm”
Trương Tấn Phong dùng môi chạm vào hai má của Võ Hạ Uyên/Anh yêu em”
Võ Hạ Uyên:”Ừm”
Ba từ này cô không nói rõ, nhưng trong lòng đã nói không biết bao nhiêu lần.
Đỗ Minh Thông nhìn thấy Võ Hạ Uyên cúi đầu đi ra, hai má đỏ ửng, hai môi đều sưng lên, không nhịn được mà ho nhẹ hai tiếng.
“Chăm sóc tốt cho cô ấy”Trương Tấn Phong dặn dò.
Đỗ Minh Thông gật đầu:”Tôi biết rồi, tổng giám đốc Trương-‘Để bà chủ đi một mình, anh không yên tâm sao?”
Trương Tấn Phong dựa vào sau ghế nhắm chặt mắt/Cậu tưởng rằng Hạ Uyên vẫn còn là bông hoa tôi nuôi trong nhà sao? Tôi cũng từng nghĩ để cô ấy vô lo vô nghĩ sống hết đời, nhưng tốc độ trưởng thành của cô ấy đã vượt quá xa sự tưởng tượng của tôi” Anh cắn môi nóiNhư vậy cũng tốt”
Nhìn thấy tài năng hiện rõ của Võ Hạ Uyên, cũng rất vui mắt vui tai Suốt mười hai tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, dù là công ty có bỏ tiền mua vé máy bay khoang hạng nhất, nhưng Võ Hạ Uyên cũng vẫn bị choáng váng đầu óc.
Khi đến Nga là hai rưỡi sáng, mọi người thu xếp xong đồ đạc nghỉ ngơi cũng đã là ba giờ rồi, bảy rưỡi sáng thức dậy, thời gian rất eo hẹp.
Võ Hạ Uyên báo một tiếng bình an cho Trương Tấn Phong, nắm chắc thời gian để ngủ bù, ngủ thật ngon được bốn tiếng đồng hồ, bảy giờ Võ Hạ Uyên thức dây, đúng lúc cô vừa rửa mặt xong thì có người gõ cửa phòng, mang theo vài phần không cố ý gọi vào sáng sớm như vậy.
‘Võ Hạ Uyên vừa mở cửa nhìn là người đại diện của Trịnh Hoài Lan, đối phương có vẻ không ngờ tới là Võ Hạ Uyên lại dậy sớm như vậy, trên mặt còn mang theo một chút nước vừa rửa xong, làn da thì tốt khỏi phải bàn, người đại diện nhìn chăm chằm vào vùng thâm mắt, trong lòng không ngừng oán hận Trịnh Hoài Lan, suốt ngày gây sức ép làm cái gì vậy?
“Có chuyện gì không?” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng hỏi: “ là như vậy” Người đại diện cười nói, “Hoài Lan nhà tôi đêm qua ngủ không ngon, nghe nói cô Uyên có hương liệu giúp tập trung tỉnh thần tĩnh tâm, cho nên đến xin một chút”
Võ lyên rất bình tĩnh: “Làm sao mà các người biết được là ở trên người tôi có?”
“Trước đây Diệp Vĩ Thanh có nhắc tới chuyện này trong một cuộc phỏng vấn, chính là lần đó khi mà mọi người đi lên núi” Người đại diện một bên nói một bên quan sát vẻ mặt của Võ Hạ Uyên, nhưng cũng không nhìn ra được bất kỳ sự không vừa ý nào.
‘Võ Hạ Uyên trong lòng cười lạnh, cảm thấy bài này của Trịnh Hoài Lan làm cũng khá tốt, cô ném cho người đại diện một câu “chờ” rồi đóng cửa lại .
Võ Hạ Uyên cầm lấy hành lý, từ bên trong lấy ra một hộp màu nâu, chế tác vô cùng tỉnh xảo, lần lượt mở ra là những loại hương liệu khác nhau, ngoài những gì mà Võ Hạ Uyên từng thường xuyên mang theo trước đây, còn có cả những thứ mà cô dựa vào hai cuốn sổ tay mà tự mình nghiên cứu ra.
‘Võ Hạ Uyên cầm lấy một phần màu vàng kim nhạt đưa cho người đại diện/Cái này.”
Người đại diện nhìn trong phòng Võ Hạ Uyên một lượt, sau đó cầm lấy hương liệu cười cười rồi đi.
Võ Hạ uyên mặt không chút thay đổi, nhìn về phía bóng lưng của người đại diện, lần này cô đến Nga mang theo một bụng thuốc nổ, Trịnh Hoài Lan nếu mà an phận một chút, mọi người sống yên ổn với nhau không có chuyện gì, nhưng nếu người phụ nữ này cứ hết lần này đến lần khác không có não còn ngu xuẩn, nhất định phải chạm mặt với đầu súng rồi.
Hương liệu mà Võ Hạ Uyên đưa cho Trịnh Hoài Lan sẽ không lấy mạng người, nhiều nhất là ác mộng liên miên, hơn nữa thành phần đều là dược liệu tập trung tâm,tính tâm, nhưng tỷ lệ điều hòa giống, sẽ sinh ra hiệu quả hoàn toàn Tám giờ mọi người chuẩn bị đến đại sảnh để tập hợp, cần phải đặt sẵn nhà trọ, ngoài Đỗ Minh Thông cùng với Chung Sở Kiều, trên mặt của những người khác đều viết chữ vẫn chưa tỉnh ngủ, Triệu Nhất Long, Kiều Nhật Linh còn có Lâm Hàm Khúc, đều là nghệ sĩ của Thiên Thần, Võ Hạ Uyên thấp giọng nhắc nhở:”Camera đang quay, xốc lại tinh thần.”
Trịnh Hoài Lan cau mày xịt xịt kem chống nắng lên người, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Sau 40 phút lái xe, một nhóm người đã đến căn hộ.
Căn hộ khá rộng, có cấu trúc liên hợp lên xuống, có ba tầng, một tầng rộng khoảng 200 mét vuông, mỗi tầng đều có phòng. Ban đầu Trịnh Hoài Lan quá lười như là không thèm quan tâm đến xung quanh, ai biết được vừa đến nhà trọ lại tràn đầy nhiệt huyết sống lại, cùng với trợ lý điên cuồng tìm xem phòng.
Triệu Nhất Long có bệnh sạch sẽ, muốn một căn phòng tương đối văng vẻ trên tầng 2.
Kiều Nhật Linh và Lâm Hàm Khúc thì lại tùy ý, trong khi Chung Sở Kiều đang xem một căn phòng có ánh mặt trời trên tầng hai, ai biết được vừa muốn chuyển đồ vào thì bị Trịnh Hoài Lan cướp mất, Trịnh Hoài Lan cười khẽ:”Xin lỗi nhé Sở Kiều, tôi thích một nơi có ánh sáng một chút, phòng này nhường cho tôi có được không?”
Võ Hạ Uyên lại ở trong lòng chửi thầm một câu, không có não.