Chương 188: Muốn chứng cứ gì
Phùng Ngọc Ninh có vẻ rất thích cậu chủ thứ hai nhà họ Ngô, gia thế bối cảnh đối phương không khác biệt lắm với mình, căn bản không có không thể chịu nổi như Phùng Ngọc Chỉ nói, càng quan trọng hơn là hợp mắt.
Vê phần cậu chủ thứ hai nhà họ Ngô nghĩ như thế nào, ai biết được?
“Ôi, anh vội cái gì?” Phùng Ngọc Ninh xô đẩy Ngô Xuyên, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm lối vào hành lang: “Để cho người ta thấy được làm sao?”
“Thấy thì thấy, anh cưới em” Ngô Xuyên hôn cổ Phùng Ngọc Ninh, giọng nói đã nhuốm màu dục vọng.
“Đừng, em nghe mẹ anh nói, anh có vị hôn thê” Phùng Ngọc Ninh nghĩ đến điều này liền tức giận.
“Làm sao có thể?” Ngô Xuyên bật cười: “Đó còn không phải là do cô em, em biết mẹ anh nói bà ấy thế nào không? Nếu không phải là bởi vì bà ấy đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng khiến ai cũng xem thường, thì mẹ đã sớm đồng ý chuyện của hai chúng ta, mẹ anh thương anh mà”
Nghe Ngô Xuyên nói như vậy, Phùng Ngọc Ninh dễ chịu một chút, đồng thời ngày càng ghét bỏ Phùng Ngọc Chị, cho tới nay cô đều nghe Phùng Ngọc Chi , ban đầu cũng xem như là Phùng Ngọc Chỉ thương cô, nhưng bây giờ càng ngày càng có thể thấy rõ, Phùng Ngọc Chỉ là người cực kỳ ích kỷ, nếu mình là một đứa con trai, chỉ sợ bà ấy cũng không thèm liếc nhìn một cái.
“Thế nào, anh đã đặt phòng xong rồi” Ngô Xuyên cười nói.
Giọng nói Phùng Ngọc Ninh cực thấp: “Anh cũng đã sắp xếp xong xuôi còn hỏi em làm cái gì?”
Ngô Xuyên vui vẻ ôm Phùng Ngọc Ninh lăn đến trong một phòng khách.
Võ Hạ Uyên và Trần Anh Thư ở góc rẽ cuối hành lang lẳng lặng nghe hết toàn bộ quá trình, Trần Anh Thư có chút ngoài ý muốn: “Xem ra Ngô Xuyên này có vẻ rất thích Phùng Ngọc Ninh “
“Ai biết được?”
Đang nói chuyện có một người phục vụ bưng rượu đi lên, Trân Anh Thư vội vàng thụi thụi Võ Hạ Uyên : “Này, không có gì ngạc nhiên hai người Ngô Xuyên và Phùng Ngọc Ninh ngủ ở tầng này, rượu hẳn là đưa cho bọn họ”
Võ Hạ Uyên không rõ ràng cho lắm: “Có vấn đề sao?”
“Không có, tớ tặng bọn họ một món quà”
Trần Anh Thư nói rồi đi lên phía trước, cầm ly rượu vang đỏ rượu từ bên trong khay của người phục vụ.
Người phục vụ chặn lại nói: “Ôi thưa cô, n lỗi, loại rượu này đã có người đặt “Vậy sao” Khuôn mặt Trần Anh Thư thất vọng trả lại: “Xin lỗi”
Chờ sau khi người phục vụ rời đi, Võ Hạ Uyên nằm tay Trần Anh Thư rời đi: “Tớ nhìn thấy cậu bỏ thứ gì vào bên trong”
“Ừ” Trần Anh Thư cười trộm: “Đảm bảo bọn họ nhất thời không thế dừng được” Trần Anh Thư nói xong mới chú ý tới sắc mặt Võ Hạ Uyên một lời khó nói hết, vội vàng “Dù sao bọn họ cũng ôm mục đích này, tớ chính là thêm một mồi lửa”
“Tớ không phải có ý này” Võ Hạ Uyên giống như cười mà không phải cười: “Cậu nói cho tớ biết một chút tại sao trên người ỉ có loại thuốc này? Anh tớ biết không?”
Trần Anh Thư trong nháy mắt không có biểu lộ.
‘Võ Hạ Uyên truy hỏi: “Nói chuyện đi!”
Sắc mặt Trần Anh Thư cổ quái, bị Võ Hạ Uyên cuốn lấy không chịu nổi, mới đỏ mặt nói: “Cho ba tớ, thuốc này còn là anh trai cậu tìm cho tớ đấy”
“Ba của cậu Trần Anh Thư hạ giọng: “Ông ấy nghĩ bảo đao chưa già!”
Võ Hạ Uyên ngạc nhiên, sau một lúc lâu dựng thẳng lên một cái ngón tay cái, lại có chút không yên lòng: “Anh tớ không cần chứ?”
“Tớ đánh cậu trận giờ” Trần Anh Thư lớn tiếng nói: “Anh của cậu rất lợi hại!”
Võ Hạ Uyên chế nhạo: “Biết rồi, lợi hại lợi hại”
Bà Ngô rất nhanh phát hiện đứa thứ hai nhà mình không thấy đâu, đầu óc luôn luôn trì độn vậy mà lần đầu tiên sáng một lần, bà phát hiện Phùng Ngọc Ninh cũng không thấy.
Bà Ngô uyển chuyển hỏi thăm Phùng Ngọc Chỉ : “Chị Phùng, cháu gái nhà chị đâu rồi?”
Phùng Ngọc Chỉ hỏi gì cũng không biết: “Không nhìn thấy, khẳng định đi nơi nào chơi ồi: Phùng Ngọc Chỉ cười lạnh ở trong lòng, bà 1a không có ý định nhanh như vậy liền để bà Ngô nhìn thấy, tốt nhất để Phùng Ngọc Ninh vụng trộm với Ngô Xuyên nhiều thêm mấy lần, đợi có đứa trẻ không tin người nhà họ Ngô còn có thể không nhận. Phùng Ngọc Chỉ trong lòng cũng rõ ràng, dựa vào tư cách Phùng Ngọc Ninh gả không được nhiều chỗ tốt, nhà họ Ngô xem như không tệ.
Nhưng Phùng Ngọc Chỉ không nghĩ tới chính là bà Ngô cũng không phải đèn đã cạn dầu, bà chạy tới phòng bảo vệ nói con trai mình khả năng xảy ra chuyện, yêu cầu xem một chút camera bên ngoài sân, chí ít nhìn xem hành tung cuối cùng của con trai, đội trưởng đội bảo vệ biết người bên trong này đều là cậu ấm cô Định ,mỗi một người đều rất quý giá, không nói nhiều vội vàng làm theo.
Trong video rõ ràng chiếu Ngô Xuyên và Phùng Ngọc Ninh đi vào tòa nhà phía sau.
Bà Ngô nổi giận đùng đùng đuổi theo.
Phùng Ngọc Chỉ xem xét điệu bộ này không thích hợp, vội vàng đuổi theo Bởi vì là biệt thự, cho nên tầng cao nhất chỉ có ba tầng, tầng ba_ thông thường dùng để chất đống đồ linh tinh, bà Ngô ở tầng hai đẩy một phòng rồi lại một phòng, đẩy đến cánh cửa bị ngăn lại, bà thấp giọng nói với đội trưởng đội bảo vệ: “Mở ra”
Nụ cười trên mặt Phùng Ngọc Chỉ có chút không kìm lại được: “Bà Ngô, bà làm cái gì vậy?”
Sắc mặt bà Ngô khó coi: “Tôi tìm con trai tôi, bà chạy tới làm cái gì?”
Cửa phòng vừa mở ra một đường nhỏ, đội trưởng đội bảo vệ liền đỏ mặt thối lui, những người ở bên ngoài cửa đều có thể nghe thấy.
Âm thanh quyến rũ thở hổn hển, nghe xong liền biết là Phùng Ngọc Ninh , mà giọng nam còn lại không ai khác chính là Ngô Xuyên.
Bà Ngô cần răng đứng đó một lúc lâu, bỗng nhiên đẩy cửa phòng ra, đi thẳng đến phòng tắm lấy nước lạnh, sau đó nhắm mắt lại quay đầu xối xuống dưới hai người trên giường.
“AI” Phùng Ngọc Ninh thét lên.
Bà Ngô căn răng nghiến lợi chỉ vào Phùng Ngọc Ninh : “Xuống khỏi người con trai tôi!”
Phùng Ngọc Ninh nắm lấy chăn mền che lại thân thể, ánh mắt hoảng sợ.
Ngô Xuyên ngăn ở trước mặt Phùng Ngọc Ninh : “Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?!”
“Mẹ làm cái gì?” Bà Ngô tức giận đến giọng nói đều run lên: “Có phải mẹ đã từng nói? Người phụ nữ nào cũng có thể, duy chỉ có người này không được!”
“Vi sao?” Ngô Xuyên ở nhà lỗ mãng đã quen, bên ngoài cũng không muốn bớt phóng túng, lúc này quay lại: “Cũng bởi vì người cô kia của Ngọc Ninh , nhưng điều này có liên quan gì đến Ngọc Ninh ?”
Võ Hạ Uyên giật mình, Ngô Xuyên này so với trong tưởng tượng lại có trách nhiệm ghê ấy.
Tranh chấp một lúc lâu, Trần Anh Thư mới trở lại bên người Võ Hạ Uyên Võ Hạ Uyên nhỏ giọng: “Đi đâu vậy?”
“Thừa dịp phòng quan sát không ai xóa một đoạn ngắn video hai chúng ta lên lâu”
Trần Anh Thư hết sức cẩn thận: “Vạn nhất xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chuyện thuốc bị phát hiện, khẳng định chúng ta sẽ bị liệt vào đối tượng hoài nghi”
“Làm việc tốt lãm” Võ Hạ Uyên tán thưởng.
“Dĩ nhiên” Trần Anh Thư nhìn thoáng qua trong phòng: “Đã gần hai tiếng rồi, tác dụng của thuốc không tệ”
Võ Hạ Uyên Hai tiếng còn có gì để khoe khoang, Võ Hạ Uyên hoài nghỉ xem như Trần Anh Thư không động thủ, Ngô Xuyên và Phùng Ngọc Ninh này cũng củi khô lửa thành lửa cháy.
“Dù sao mẹ mặc kệ!” Bà Ngô đang rống lên: “Cô ta không được!”
Phùng Ngọc Chỉ đẩy cửa đi vào: “Bà Ngô, chuyện của bọn trẻ vẫn là giao cho chúng nó tự giải quyết đi, chúng †a là người lớn…..”
“Bà câm miệng cho tôi!” Bà Ngô nghiêm nghị cắt ngang: “Có phải bà sai cháu gái quyến rũ con trai tôi không? Sao bà lại mất mặt như vậy?!”
Phùng Ngọc Chỉ cũng trở mặt: “Này, bà Ngô, bà nói lời phải có chứng cứ, bọn trẻ khống chế không nối, đâu có liên quan gì tới tôi?”
“Muốn chứng cứ gì? Tôi hỏi bà muốn chứng cứ gì?” Bà Ngô quát: “Bà sốt ruột vội vàng theo sát tôi đi lên làm cái gì? Giống như sợ người khác không biết! Mất mặt!”
Võ Hạ Uyên yên lặng nghe, đúng vậy, muốn chứng cứ gì.