Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 166




Chương 166: Anh tìm được em rồi

“Hả?” Bởi vì thuốc nên bây giờ Võ Hạ Uyên chỉ có thể thốt ra những âm tiết đơn giản, nếu nói nhiều quá cổ họng cô sẽ đau rát như bị lửa đốt, cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phạm Đình Cảnh đang đưa lễ phục lộng lẫy qua, hơi kinh ngạc, ra dấu đại khái là: ‘Cho tôi sao?”

Phạm Đình Cảnh nhét lễ phục vào trong lòng của Võ Hạ Uyên, gần như ra lệnh nói: “Cho cô ba tiếng, tự mình trang điểm, sau đó đi theo tôi”

‘Võ Hạ Uyên suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời giải thích hợp lý nhất đó là Phạm Đình Cảnh muốn dẫn cô đi hỗ trợ lĩnh vực, nhưng cô là một người phụ nữ đã có chồng, làm sao có thể cùng người khác…

“Đừng nghĩ đến chuyện từ chối” Phạm Đình Cảnh đã nhìn ra cô đang nghĩ cái gì gì, lạnh lùng nói: “Có bất ngờ cho cô, không đi bảo đảm cô sẽ hối hận”

Võ Hạ Uyên hơi nghiêng đầu “Bất ngờ gì?”

Sườn mặt của người phụ nữ gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, Phạm Đình Cảnh hốt hoảng dời tầm mắt: “Cô đi sẽ biết, yên tâm, tôi không có hứng thú muốn lợi dụng cô đâu”

Anh ta đã nói đến mức này rồi mà Võ Hạ Uyên vẫn từ chối nữa thì có vẻ hơi đạo đức giả, trong lòng cô biết Phạm Đình Cảnh không phải người vô duyên vô cớ kiếm chuyện.

Đây là một bộ lễ phục xuyên thấu màu trắng hồng, dài đến mặt đất, rất lộng lẫy và sang trọng, hơn nữa thiết kế cũng xem như tỉnh xảo, phần eo có khóa thắt lưng, nhấn một cái có thể cởi bỏ vạt dưới, trong nháy mắt cả người thoải mái không ít, sau khi Võ Hạ Uyên mặc vào, búi tóc lên, trang điểm nhẹ nhàng, cả người lập tức giống như viên ngọc trai trên biển, tỏa sáng rạng rỡ.

Phạm Đình Cảnh không thể không thừa nhận, Võ Hạ Uyên là một người đẹp hoàn hảo.

“Đi xem là được, đừng nói chuyện.” Sau khi ngồi vào xe, Phạm Đình Cảnh nhăm mắt nghỉ ngơi, thản nhiên dặn dò.

‘Võ Hạ Uyên thầm nghĩ đến tình trạng lúc này của cô cũng không thể nói được gì Khi bọn họ đến nơi đèn đã bật sáng, đèn neon đủ loại màu sắc chiếu vào đài phun nước ở cửa, người ra vào nơi này đều là những người ăn mặc sang trọng và lịch sự.

Phạm Đình Cảnh lại đeo mặt nạ, nhưng hoa văn lần này đơn giản hơn nhiều, khung viền màu vàng thể hiện sự ung dung và thần bí, đã có không ít cô gái trẻ liên tiếp nhìn về phía anh ấy.

Âu Mỹ không giống như Việt Nam, xã hội càng thượng lưu lại càng cởi mở hơn, một người phụ nữ rất can đảm trực tiếp bước đến bên cạnh Phạm Đình Cảnh, gọi anh ta là “Anh Charlson”, Võ Hạ Uyên biết, đây là tên thật của Phạm Đình Cảnh, tượng trưng sức mạnh của gia tộc quyền quý nhất Âu Mỹ.

Phạm Đình Cảnh không bị lay động, anh ấy nắm lấy cổ tay của Võ Hạ Uyên, dẫn cô vào hội trường.

Võ Hạ Uyên cười yếu ớt, tuy răng Phạm Đình Cảnh không nói gì, nhưng điều bất ngờ chính là một quý ông như anh ấy lại không có hành vi vượt quá nào.

Anna vừa nhìn thấy Võ Hạ Uyên đến thì thở hổn hển, sau đó oán giận trừng mắt liếc.

Phạm Đình Cảnh, chẳng lẽ anh ấy không biết hôm nay…Bỗng nhiên, ánh mắt của Anna dần trở nên thanh tĩnh, bà ấy đã phần nào hiểu ý của con trai mình Bên kia, ánh mất ác độc của Liliane nhìn chằm chằm hai người, tất cả nhục nhã cô ta phải chịu trong kiếp này đều là do Võ Hạ Uyên ban tặng. Cô ta chắc chắn sẽ không để yên.

Sau khi tiệc tối bắt đầu được một lúc, mọi người mới dần dần nhận ra, người đi bên cạnh Charlson hóa ra là một cô gái câm. Ai đi ai đến cô ấy cũng chỉ mỉm cười, không nói một chữ nào, khi Phạm Đình Cảnh không có ở đó, Liliane liền dẫn theo một đám em gái đến khiêu khích Võ Hạ Uyên: “Ôi chao, đây không là phải cô Võ sao? Trong khoảng thời gian này cô có khỏe không?”

Võ Hạ Uyên đứng tại chỗ, ý cười trên mặt không hề thay đổi, nhẹ nhàng gật đầu.

“Gật đầu là có ý gì?” Liliane chớp mắt vô tội, sau đó đột nhiên hiểu ra nói: “À ~ tôi quên mất, cô là một người câm.”

“Liliane” Anna xuất hiện với vẻ mặt bình tĩnh, bà ấy không thay đổi sắc mặt đứng che chắn cho Võ Hạ Uyên ở sau lưng, lần đầu tiên bà ấy thật sự xem kỹ cô gái nhìn như đơn thuần trước mặt: “Ngày thường con cũng nói như vậy sao?”

Sắc mặt của Liliane thay đổi rõ rệt, cô ta đã làm mất hết toàn bộ sự kiên nhân của Phạm Đình Cảnh, không thể tiếp tục làm Anna hiểu lâm cô ta: “Không phải đâu bác gái, bác không biết, cô ta.

“Đủ rồi, cuối cùng vì sao cổ họng của cô ấy bị câm, có cần tôi phải nói ra không?” Anna không kiên nhẫn ngắt lời cô ta, bỗng nhiên bà ấy cảm thấy con trai mình đã làm một chuyện rất đúng đản, để một người phụ nữ như vậy bước vào gia tộc Char, chắc chẳn là một tai họa: “Chuyện hủy bỏ hôn ước tôi sẽ gặp mặt cha của cô để nói chuyện, cô đi đi”

Mãi đến khi Anna dẫn theo Võ Hạ Uyên rời đi, Liliane vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, cô ta đã nghe thấy cái gì vậy?

Ánh mắt của những cô em gái xung quanh tràn ngập sự đồng cảm và châm chọc, khiến cho Liliane càng thêm xấu hổ hơn, khuôn mặt của cô ta đỏ lên, cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống.

Anna đưa Võ Hạ Uyên đến một nơi an toàn, ôn nhu hỏi cô: “Không sao chứ?”

‘Võ Hạ Uyên lắc đầu, cô đối với người phụ nữ trước mặt vẫn nảy sinh sự cảnh giác.

“Cô không cần sợ hãi, tôi là mẹ của Phạm Đình Cảnh” Anna giải thích.

Hai mắt của Võ Hạ Uyên sáng ngời, ngay sau đó mỉm cười, sự ấm áp trong ánh mắt bắt đầu nhiều hơn.

“Phạm Đình Cảnh không bảo vệ tốt cho cô, đó là lỗi của nó” Anna thấp giọng: “Nhưng xin cô Võ hãy tin rằng, chúng tôi chưa từng có ác ý đối với cô”

‘Võ Hạ Uyên gật đầu, cô biết những điều đó.

Anna nhìn thoáng qua bên ngoài, nhẹ giọng nói: ‘Nếu cô Võ cảm thấy buồn chán có thể đi ra ngoài một chút, lúc này hoa loa kèn của thung lũng nở rất nhiều, buổi tối có gió thổi qua, cả không khí đều mang theo vị ngọt”

Võ Hạ Uyên tỉ mỉ thưởng thức lời nói của Anna, vừa nhìn đối phương cô liền biết đó là một người phụ nữ thông minh, nếu cô đứng ở lập trường của bà ấy, nhất định không đồng ý con trai của mình ở cùng một cô gái câm không rõ thân phận, nghĩ đến Phạm Đình Cảnh cũng không giải thích gì, sẽ không làm cho bọn họ khó xử, Võ Hạ Uyên nghĩ.

Cô đang đi trên con đường sỏi đá bên ngoài hội trường, xung quanh là hồ nước, thỉnh thoảng có cá ngoi lên, tiếng bong bóng nở ra nhẹ nhàng, quả thực đúng như lời Anna nói, trong không khí đều mang theo vị ngọt.

‘Võ Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn ánh trăng sau đám mây mù, trong lòng thoáng chốc tràn ngập nỗi nhớ nhung, không biết Tấn Phong thế nào rồi.

Ở đằng xa có tiếng bước chân vang lên, rồi đột ngột dừng lại.

Trái tim Võ Hạ Uyên rung động, không hiểu sao có một luồng sức mạnh kéo tầm mắt của cô qua, sau đó cả người cô chấn động dữ dội, hoàn toàn sửng sốt.

Là nhớ nhung quá nhiều nên sinh ra ảo giác sao? Võ Hạ Uyên nghĩ thầm, nếu không vì sao cô lại nhìn thấy Trương Tấn Phong?

Trong khi cô đang nhìn chăm chú Trương Tấn Phong thì đối phương cũng đang nhìn cô.

sâu sắc, đôi mắt màu mực có thể nuốt chửng người ta trong trí nhớ, giống như toàn bộ núi sông đều ở trong đó, nơi đó như thể là cả một thế giới ‘Võ Hạ Uyên không thể không bước về phía trước hai bước, cho dù là ảo giác, cô cũng muốn nhìn thêm nhiều hơn một chút.

Bỗng nhiên, khuôn mặt luôn lạnh lùng của người đàn ông khẽ mỉm cười.

Nụ cười này giống như ánh trăng đầu tiên va chạm vào tầng mây, vững vàng rơi vào người của Võ Hạ Uyên, cô cảm giác trong lòng nảy lên một trận chua xót, sau đó cảm giác va chạm càng lúc càng mạnh, giống như khí thế khiến đất rung núi chuyển, khiến cả lồng ngực của cô đều đau đớn.

Không..

Không phải là ảo giác…

Trước mắt của Võ Hạ Uyên chợt nổi lên một tầng sương mù, cô sốt ruột lau đi, sau đó phát hiện người đàn ông đã bước nhanh về phía bên này.

Cô vẫn đang ở trong thế giới yên tĩnh, lập tức tiếng sấm nổi lên, tiếng gió đang gào thét.

‘Võ Hạ Uyên cảm thấy máu trong cơ thể đang sôi trào, cô chạy về phía của Trương Tấn Phong, nhưng hồ nước nhân tạo phức tạp cản đường trước mặt, ngay lúc Võ Hạ Uyên muốn cố gắng phân biệt rõ con đường nhỏ, chỉ nghe thấy tiếng “Phù phù”, Trương Tấn Phong trực tiếp nhảy vào hồ nước.

Sau khi gặp lại nhau, mong muốn được ôm đối phương vào lòng gần như bóp nát trái tim, Trương Tấn Phong không quan tâm nhiều đến vậy, anh dùng cách trực tiếp, nhanh nhất để đến bên cạnh Võ Hạ Uyên.

Mọi thứ trước mắt đều trở nên không rõ ràng, cho đến khi nằm được bàn tay to khô ráo ấm áp kia, Võ Hạ Uyên như sống lại, cô giống như người chết đuối, hít thở dữ dội hai cái, sau đó đột nhiên nhào vào lòng của Trương Tấn Phong, “Anh tìm được em rồi” Bên tai là giọng nói mơ hồ của Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên liều mạng gật đầu, nước mắt lập tức tuôn ra.