Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 157




Chương 157: Cảm giác kì quái

“Aï?” Võ Hạ Uyên ngồi dậy.

Bóng người cao †o chầm chậm đi tới gần, như nhìn thấy người yêu của mình thấp giọng gọi: “Thanh”

Là ông ta?

“Đi ra ngoài!” Võ Hạ Uyên lớn tiếng quát.

Đối phương không lùi mà tiến tới, giọng nói dịu dàng có thể vặn ra nước: “Thanh à, em vẫn còn giận anh Minh hả?” Nói xong, lập tức bò lên giường Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên phát ra một tiếng thét ngắn ngủi từ trong cổ, rốt cuộc cô cũng hiểu được một câu, có đôi khi người còn đáng sợ hơn cả quỷ thần, cho dù người nào hơn nửa đêm bị một người đàn ông xa lạ điên điên khùng khùng bò lên giường thì cũng không bình tĩnh nổi!

“Anh bị bệnh à!” Thấy người này càng ngày càng bò lại gần, Võ Hạ Uyên giơ chân đá tới, lại bị đối phương giơ tay năm lấy, giây tiếp theo, mu bàn chân ẩm ướt một chút, chờ Võ Hạ Uyên hiểu được đối phương làm cái gì thì nỗi sợ hãi và cơn buồn nôn chợt bao phủ đỉnh đầu côi “Thanh à, cuối cùng em cũng trở lại”

Người đàn ông dễ dàng đè Võ Hạ Uyên xuống dưới người, trên người ông ta thoang thoảng một mùi hương của gỗ đàn, dưới ánh trăng vắng lặng, Võ Hạ Uyên nhìn thấy đôi mắt mơ màng nồng nàn tình cảm của người đàn ông, giống như cô thật sự là người yêu gã.

Thế nhưng cô có phải đâu!

“Cút ngay!” Thấy đối phương tính hôn cô, ‘Võ Hạ Uyên lập tức giấy giụa kịch liệt.

“Thanh à!” Người ban nãy còn dạt dào tình cảm bỗng nhiên nối giận lên, khóe mắt ông ta đỏ hoe: “Em thích người khác rồi đúng không?

Em không cần anh Minh nữa có đúng không?

Tại sao em có thể đối xử với anh như vậy?”

Tim Võ Hạ Uyên đập như nổi trống, sau lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh, cô nhìn thẳng vào hai mắt người đàn ông, bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ, ma xui quỷ khiến mở miệng nói: ‘Anh Minh, anh làm đau em.”

Người đàn ông nghe thế vội vàng ngồi dậy, nâng niu khẽ xoa cổ tay Võ Hạ Uyên, nói: ‘Là nơi này hả?” Ông ta nói xong còn cúi đầu hôn lên cổ tay cô.

‘Võ Hạ Uyên kìm nén cơn buồn nôn, run rẩy gật đầu: “Đúng vậy, hai ngày nay em Thanh rất khó chịu, anh Minh có thể đừng bắt nạt em được không?”

Người đàn ông nở nụ cười đầy sung sướng: “Thanh à yên tâm, anh Minh sẽ không bao giờ bắt nạt em”

“Thanh mệt quá, anh Minh có thể trở về phòng của mình không?”

Người đàn ông nghiêng đầu: “Thanh không muốn anh Minh ở cùng em à?”

Hai chữ “không muốn” suýt nữa thì thốt lại bị Võ Hạ Uyên trực tiếp dẫn xuống, có t mới biết nói ra sẽ đụng vào sợi dây thần kinh nào của ông ta: “Thanh chỉ là muốn… Yên lặng một mình”

Trên vầng trán người đàn ông giăng đầy sự buồn bã: “Thanh vẫn đang giận đúng không? Anh biết em nhìn thấy anh là khó chịu, anh đi ra ngoài ngay đây, nhưng mà Thanh phải đồng ý với anh, đừng giận lâu lắm nhé.”

“Được” Võ Hạ Uyên gật đầu.

Người đàn ông cúi đầu xuống, hôn lên trán Võ Hạ Uyên, lúc này mới lưu luyến đi ra ngoài Đợi người đàn ông đi rồi, Võ Hạ Uyên nhũn người ngồi bệt xuống giường, há miệng thở phì phò, cả người như là mới vớt lên từ trong nước.

Đó là tên điên nhà ai thế?

“Cốc cốc cốc” Cửa phòng lại bị gõ lên lần nữa.

Thần kinh vừa mới thả lỏng lại của Võ Hạ Uyên lập tức căng thẳng, giọng nói khô khốc hỏi: “Ai?”

“Là tôi Phan Minh Anh khẽ nói.

Phan Minh Anh đẩy cửa vào bước vào, bật đèn lên kiểm tra Võ Hạ Uyên một lượt từ trên xuống dưới, lúc này mới khó khăn hỏi: “Không sao chứ?”

‘Võ Hạ Uyên lạnh lùng nhìn chäm chäm cô ta: “Cô biết sẽ xảy ra cái gì”

“Ban đầu không biết, nhưng giờ thì biết, không chỉ như thế, tôi còn biết tại sao ông ta nhất định phải mang cô trở về” Phan Minh Anh lộ ra vẻ mặt phức tạp.

“Cô…” Võ Hạ Uyên run rẩy duõi tay ra: “Đừng chơi quanh co với tôi”

Phan Minh Anh thấy Võ Hạ Uyên giận đến điên người, hơi hơi nghiêng người: “Cô đi theo tôi”

Phan Minh Anh đưa Võ Hạ Uyên đến cánh cửa ở trong góc cuối cùng trên lầu ba, cô ta đợi một lát, giống như là đang chuẩn bị tâm lý, rồi mới thấp giọng nói: “Lát nữa đi vào, cho dù cô thấy cái gì, thì cũng đừng sợ”

Võ Hạ Uyên: “..” Cô không nói câu đấy còn không sao.

Võ Hạ Uyên chuẩn bị tốt trong phòng sẽ có quái vật khủng bố, nhưng ngoài dự đoán của người ta là lại không có thứ gì đáng sợ cả, có điều, nhìn một hồi, Võ Hạ Uyên đã hiểu Phan Minh Anh có ý gì.

Xung quanh căn phòng này tất cả đều là tủ kính và ngăn tủ, mà mỗi một ngăn đều đặt đủ mọi bức ảnh, toàn bộ là ảnh chụp một người phụ nữ. Võ Hạ Uyên quan sát một lát, phát hiện những người phụ nữ kia cũng không phải là cùng một người, trước mắt cô thấy được thì có ít nhất ba người, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Võ Hạ Uyên cứ có một cảm giác kì quái khó mà lờ đi Phan Minh Anh đi đến chính giữa phòng, kéo tấm vải trắng trên giá vẽ ra.

Bức tranh trên trang giấy là một người phụ nữ có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, cô ta nở nụ cười nhìn Phan Minh Anh và Võ Hạ Uyên, thế mà lại trông như người sống!

Lúc này, trên trán Võ Hạ Uyên bắt đầu ứa ra mồ hôi lạnh, điều này giống như hơn nửa đêm lại xem phim kinh dị, chơi ngu!

“Bức tranh đẹp lắm đúng không? Là gã vẽ đó” Bàn tay Phan Minh Anh muốn chạm vào người phụ nữ trong tranh, nhưng lại như bị điện giật nhanh chóng rụt về.

Võ Hạ Uyên không tỏ ý kiến, có thể thấy người vẽ bức tranh này cực kỳ chăm chút tỉ mỉ, giống như đổ hết tâm huyết vào. Lại nhớ đến một tiếng “Thanh à” yêu thương da diết khi người đàn ông đối mặt mình, cô không nói nên lời trong lòng là mùi vị gì.

Võ Hạ Uyên nhìn những bức ảnh xung quanh, bỗng nhiên! Cái cảm giác kì quái trong lòng kia lập tức biến mất, chỉ còn lại sự hiểu rõ thông suốt!

Những người phụ nữ trên ảnh chụp một là có mặt mày hoặc cái mũi, hay dáng vẻ nở nụ cười đều có bóng dáng của người phụ nữ trong tranh!

Các cô… Các cô giống như là hình bóng của người phụ nữ kia! “Đầu tiên” Võ Hạ Uyên mở miệng: “Người phụ nữ đã chết trong tranh là Thanh đúng không?”

‘Vẻ mặt Phan Minh Anh sáng lên, gật đầu.

“Sau đó, những người phụ nữ trên ảnh chụp đều là người thay thế Thanh?”

Khóe miệng Phan Minh Anh nhếch lên: “Cô thật sự rất thông minh”

Võ Hạ Uyên đỡ trán: “Cuối cùng, tôi cũng là bởi vì có chỗ nào đó giống Thanh, mới bị mang về đây đúng không?”

Phan Minh Anh không cười, xem như là thầm thừa nhận.

“Ông chú Phan Hựu Minh của cô thật đúng là đi khắp trời nam đất bắc tìm bóng dáng người ta” Võ Hạ Uyên cảm thán.

Phan Minh Anh ngẩng phảt đầu lên: “Làm sao cô biết ông ấy là…”

“Có nhiều manh m: lắm” Võ Hạ Uyên nhìn chẫm chấm vào người phụ nữ trong ảnh, “Ông ta bảo tôi gọi ông ta là anh Minh, lại tự mình đi đón cô trở về, nên các người có quan hệ rất thân” Cô nói xong nhìn về phía Phan Minh Anh: “Thực ra, hai người là bố con đúng không” Cô nhớ Tô Vân Phương từng nói, Phan Minh Anh không phải con gái của Phan Bác Thịnh.

Phan Minh Anh cúi đầu, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng “ừ” một tiếng.

‘Võ Hạ Uyên liếc nhìn các bức ảnh một lượt: “Mẹ cô là ai?

Sắc mặt Phan Minh Anh lập tức vô cùng khó coi: “Cô Võ, làm người nên biết ít một chút mới tốt”

“Được thôi” Võ Hạ Uyên không sao cả nhún nhún vai: “Tôi đây trở về ngủ.”

“Cứ thế thôi à?” Phan Minh Anh hơi kinh ngạc, có cực kỳ ít người khi biết hết mấy thứ ấy xong vẫn bình tĩnh như thế.

“Không thì sao?” Võ Hạ Uyên cười nhạt: “Tìm nhiều phụ nữ làm người thay thế như vậy, ngay cả chị dâu của mình cũng không bỏ qua, cái loại đàn ông cố chấp như tên điên kia sẽ nghe người khác khuyên ngăn hả? Theo lý thuyết thì trừ khi ông ta nghĩ thông, nếu không tôi sẽ không thể rời khỏi hòn đảo biệt lập này”

Hòn đảo này là Phan Hựu Minh tự mình xây dựng nên, giống như là nơi nhốt linh hồn của Thanh, cũng không biết đã chôn vùi hạnh phúc của bao nhiêu người phụ nữ vô tội.

Tuy sự thật khiến người ta không rét mà run, nhưng so với chẳng biết gì hết, Võ Hạ Uyên vẫn cảm thấy trong lòng an ổn thoải mái hơn.

Cô trở lại phòng ngủ, hiếm khi được một giấc ngủ ngon.

Tuy Phan Hựu Minh điên khùng, nhưng lại dễ năm trong tay hơn so với trong tưởng tượng của Võ Hạ Uyên, chỉ cần cô dùng thân phận của Thanh nói mấy câu từ chối khi tinh thần Phan Hựu Minh mơ hồ, thì bình thường ông ta đều sẽ đồng ý.

Lúc xế chiều, Võ Hạ Uyên lại đi đến căn phòng chứa đây ảnh chụp kia, không biết tại sao, cô lại muốn nhìn xem thêm lần nữa.