Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 123: Mượn gió bẻ măng






Bởi vì những lời này, ánh mắt của Võ Hạ Uyên bắt đầu biến đổi từ mê mang trở nên sâu thẳm: “Phùng Bảo Đạt, cầm lấy bản di chúc kia đi, sau này có chỗ dùng tới”

“Hiện tại có cần tôi lập tức đưa cho cô.

“Tôi không muốn xem!” Võ Hạ Uyên bỗng nhiên quyết liệt hét lên một tiếng, sau đó cô lại hạ thấp giọng, hòa hoãn nói: “Những thứ: đồ chưa cần dùng đến, tôi không cần phải xem: Võ Hạ Uyên không dám tưởng tượng, Trương Tấn Phong rốt cuộc đã ôm theo tâm trạng như thế nào mới có thể lập được ra bản di chúc kia.

Trương Văn Thanh tới còn nhanh hơn so với trong tưởng tượng của Võ Hạ Uyên, ông ta đến đương nhiên là để tìm Phùng Bảo Đạt, thẳng thừng yêu cầu Phùng Bảo Đạt giao cổ phần ở trong tay của Trương Tấn Phong ra, hiện tại những thứ đó đều do Phùng Bảo Đạt tiếp quản.

“Trương Thiên Định không có ở đây, Trương Tấn Phong lại vừa mới nằm xuống, chúng tôi cũng được coi như người bề trên, không thể nào chỉ ngồi nhìn mà không quan tâm được.” Dáng vẻ Trương Văn Thanh oai phong khí thế, nói xong lại thở dài một hơi: “Hiện tại người có thể chủ trì đại cục, cũng chỉ còn lại có mình tôi mà thôi, cũng không thể nào…”

Ông ta nham hiểm cười với Phùng Bảo Đạt một cái: “Cũng không thể nào nói chuyện này cho ông cụ biết được đâu đúng chứ nhỉ?”

Sắc mặt của Phùng Bảo Đạt trở nên lạnh lẽo, nếu như ông cụ nhà họ Trương biết được.

tình huống hiện tại của Trương Tấn Phong, e rằng sẽ bị dọa mà chết mất, mà Trương Văn Thanh lại đã nhìn thấu được điểm này rồi, cho nên ông ta mới không hề có chút kiêng dè nào, chạy đến đây hùng hùng hổ hổ dọa người.

“Để tôi nói một câu trước” Phùng Bảo Đạt trầm giọng: “Tổng giám đốc Trương vẫn còn ở đây, những chuyện này vẫn nên để anh ấy tự mình quyết định đi.”


Trương Văn Thanh nghe vậy thì giều cợt cười ra tiếng, mang theo tâm tình vui sướng khó có thể nói lên lời mà mở miệng: “Phùng Bảo Đạt, cậu tự mình nói xem, cậu ta còn có thể tỉnh lại sao?”

Những lời này vừa mới dứt, cánh cửa lại đột nhiên bị một sức mạnh nào đó đẩy mạnh ra, Trương Văn Thanh bị dọa sợ ngay lập tức nghiêng đầu nhìn, ông ta còn tưởng đó là…

Chờ đến khi thấy rõ được người đến là một người phụ nữ, Trương Văn Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng không nhịn được nói: “Cô là ai?”

Võ Hạ Uyên không trả lời, mà chỉ ung dung đi tới trước mặt Trương Văn Thanh, sau đó tao nhã ngồi xuống: “Võ Hạ Uyên, vợ của Trương Tấn Phong”

Sắc mặt của Trương Văn Thanh nháy mắt biến đổi, người phụ nữ này không phải đã biến mất từ một năm trước rồi sao, còn có rất nhiều lời đồn đãi cô ta đã chết rồi, nhưng cô ta, trở về từ lúc nào vậy?

“Phùng Bảo Đạt, cứ coi như là cậu không muốn giao lại quyền hành cùng với cổ phần ra đi nữa, thì cũng không cần phải tùy tiện tìm một người đến đây diễn trò lừa tôi đâu chứ hả?”

“Lừa bịp?” Võ Hạ Uyên cười lạnh mở miệng: “Xem ra bài học mà Trương Thế Trạch nhận được nhờ đánh đổi đôi chân dài kia, ông cũng không thèm để trong lòng đấy nhỉ?”

“Đồ vô liêm sử!” Nhắc tới cặp chân của Trương Thế Trạch, cũng chính là đâm thẳng, bóp chặt vào chỗ đau của Trương Văn Thanh, ông ta chỉ có một đứa con trai này mà thôi: “Quả nhiên chính là mày cái con.”

Võ Hạ Uyên giơ tay lên một cái, tỏ ý bảo Trương Văn Thanh im miệng: “Bây giờ Tấn Phong vẫn đang hôn mê, nhưng Bác sĩ cũng đã nói rằng anh ấy rất nhanh thôi là sẽ có thể tỉnh lại rồi, trong lúc anh ấy không có mặt ở đây, tôi sẽ thay anh ấy tiếp quản mọi chuyện, tôi cũng khuyên ông một câu, đừng làm ra chuyện gì quá đáng quá, tránh cho khi Tấn Phong tỉnh lại lại thấy không vui.”

Võ Hạ Uyên đứng dậy, đi tới bên cạnh Trương Văn Thanh: “Khi mà anh ấy không vui anh ấy sẽ làm những chuyện gì, tôi nghĩ chắc là ông cũng đã biết rồi”

Trương Văn Thanh không tự chủ được run lên một cái, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hai con ngươi yên tĩnh đến lạnh lẽo như vực sâu kia, đúng vậy, ông ta sợ Trương Tấn Phong, nỗi sợ mang tên Trương Tấn Phong này xuất phát ra từ tận đáy lòng! Nhưng mà như vậy thì như thế nào? Đây chính là cơ hội tốt nghìn năm hiếm gặp đấy!

Ra mặt thì cũng đã ra mặt rồi, người cần cảnh cáo thì cũng đã cảnh cáo xong rồi, Võ Hạ Uyên lập tức dẫn theo Phùng Bảo Đạt ngang nhiên rời đi.

Trong lòng Trương Văn Thanh có quỷ thì đúng là không sai, nhưng mà trong những lời của ông ta thì không phải là không có chỗ đúng, chuyện làm ăn của nhà họ Trương thật sự không thể không có người quản được.

Nhưng ai quản?

Đương nhiên là Võ Hạ Uyên.

Nói như vậy thì, cô sẽ không thể bất cứ lúc nào cũng ngồi đợi trong bệnh viện được.

Cuối cùng, ban ngày Võ Hạ Uyên đến công ty làm việc, đến buổi chiều nhất định lại tranh thủ quay trở lại bệnh viện trước năm giờ, nhưng mà hôm nay bị một ít chuyện phiền phức quấn lấy, cho nên đợi đến khi cô cùng Phùng Bảo Đạt quay trở lại bệnh viện thì cũng đã hơn tám giờ tối.

“Bà chủ cực khổ rồi” Phùng Bảo Đạt đi bên cạnh Võ Hạ Uyên, thấp giọng mở miệng nói.


“Không cực khổ” Võ Hạ Uyên cười nói, sau đó nhìn về phía cánh cửa ở phía cuối hành lang kia: “Chỉ cần nghĩ đến việc anh ấy vẫn còn ở đây, thì không hề cực khổ chút nào.”

Vừa dứt lời, Võ Hạ Uyên bỗng nhiên cau mày: “Bảo Đạt, đó là ai vậy?”

Phùng Bảo Đạt ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người đang lén lén lút lút đứng ở cửa phòng bệnh thì trong lòng anh ta cũng run lên một trận, giật mình hét lớn một tiếng: “Làm gì vậy/ Dựa theo tiếng hét này, vệ sĩ hai bên nhanh chóng lao tới, Trương Tấn Phong ở một mình một tầng, trong ngoài trên dưới đều có rất nhiều vệ sĩ canh gác, trừ những người mà Võ Hạ Uyên đã đặc biệt dặn dò ra thì chỉ cho phép Bác sĩ và Y tá được tới đây đổi thuốc mà thôi.

Người kia nghe thấy được tiếng hét thì ngay lập tức nhấc chân muốn chạy, nhưng rất nhanh sau đó lại bị bảy tám vệ sĩ mặc đồng phục khống chế được.

Võ Hạ Uyên bước nhanh về phía trước, phát hiện ra người nọ đang đeo khẩu trang che kín mũi miệng thì lập tức kéo chiếc khẩu trang của đối phương xuống, để lộ ra một khuôn mặt xa lạ đang tràn đầy hốt hoảng.

“Anh đang làm gì vậy?” Võ Hạ Uyên lạnh giọng hỏi.

Người đàn ông hốt hoảng giấy giụa một cái nhưng không nói gì.

“Bảo Đạt” Võ Hạ Uyên mở miệng.

Phùng Bảo Đạt hiểu ý, bắt đầu lục soát khắp người người đàn ông kia, sau đó anh ta phát hiện ra được một ống kim tiêm có chứa dung dịch màu xanh nhạt ở trong túi áo của người đàn ông.

Quả tim trong lồng ngực của Võ Hạ Uyên không ngừng “bình bịch bình bịch” nhảy lên: “Thứ này là cái gì?”

“Các người đang làm cái gì vậy hả?”

Ngay tại lúc này Bùi Thịnh thong thả ung dung đi tới, anh ta vừa mới kết thúc xong một cuộc phẫu thuật, vừa định đi tới kiểm tra tình hình của Trương Tấn Phong một chút thì bất chợt lại bắt gặp được tình cảnh này, chờ đến khi đi gần tới nơi “chiến trận” kia, sắc mặt của anh ta lại nháy mắt biến đổi.

Bùi Thịnh nhận lấy ống kim tiêm màu xanh nhạt kia từ trong tay của Võ Hạ Uyên, rút nắp ống kim tiêm ra, đẩy dung dịch bên trong lên một chút, anh ta ngửi thử một cái, ngay sau đó lập tức quăng mạnh ống kim tiêm trong tay xuống đất.

“Điều tra giấy phép hành nghề của anh ta, rốt cuộc là ở đâu ra?” Bùi Thịnh chỉ tay vào người đàn ông, trầm giọng nói.

Y tá sau lưng vội vã tiến lên, cầm lấy giấy phép hành nghề của người đàn ông kiểm tra một cách cẩn thận, vẻ mặt có chút hoảng sợ: “Bác sĩ Bùi, đây là bác sĩ Lý của khoa phóng xạ, nhưng mà… Nhưng mà, dáng vẻ bác sĩ Lý không phải trông như thế này”

Võ Hạ Uyên đứng không vững nữa, tê dại lùi về sau hai bước, sau đó xoay người lao về phía phòng bệnh.

Sơ đồ hiển thị trên máy giám sát điện tử vẫn giống như đúc với hiện trạng vào lúc sáng sớm khi cô rời đi, Trương Tấn Phong.

vẫn đang lặng yên nằm ở trên giường, ngực cũng vẫn đang phập phồng, nhưng Võ Hạ Uyên lại sắp sụp đổ mất rồi, cô cuống cuồng gọi: “Bùi Thịnh! Bùi Thịnh anh tới đây xem một chút!”


Bùi Thịnh kiểm tra lại từ trên xuống dưới cho Tấn Phong một lần, không có vấn đề, nhưng không loại trừ khả năng loại thuốc đòi mạng kia phát tác chậm, vì vậy anh ta quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ném trên mặt đất: “Anh đã tiêm thuốc này cho anh ta hay chưa?”

Người đàn ông kia đã bình tĩnh trở lại, trên mặt không thể thay đổi biểu cảm gì nhìn chằm chằm vào một góc trên mặt đất, giống như là không nghe thấy được câu hỏi của Bùi Thịnh.

Bùi Thịnh cũng không khách sáo, tiến lên đi tới chỗ người đàn ông kia, đạp một cái vào.

mắt cá chân người nọ, gần như cùng lúc, tiếng xương vỡ vụn vang lên, con ngươi người đàn ông ngay lập tức co rút, muốn há miệng kêu đau thành tiếng, nhưng lại bị Bùi Thịnh nhanh tay lẹ mắt dùng khăn lông chặn miệng lại, Bùi Thịnh nằm lấy tóc của người đàn ông kia, khiến cho đối phương buộc phải đối mặt với chính mình: “Nghe rồi chứ, tôi có rất nhiều biện pháp có thể khiến cho người ta sống không bằng chết, tốt nhất là anh nên nói sự thật cho tôi đi thì hơn”

Bùi Thịnh lấy khăn lông ra, người đàn ông ồ ồ nặng nhọc thở hai cái, sợ hãi nhìn về phía Bùi Thịnh, khàn khàn mở miệng nói: “Chưa, tôi vừa mới tới thì đã bị bắt rồi”

Hai bả vai căng thẳng của Võ Hạ Uyên thoáng chốc được giải phóng xuống nhẹ nhàng.

Bùi Thịnh hài lòng gật đầu một cái: “Trả lời thêm một vấn đề này của tôi nữa, là ai sai bảo anh tới đây?”

Lần này người đàn ông cần chặt hàm răng, dáng vẻ tỏ rõ là nhất quyết không thể nị “Anh Bùi Thịnh” Võ Hạ Uyên bỗng nhiên mở miệng: “Mang người này đi ra ngoài đi, Tấn Phong cần phải nghỉ ngơi”

Cô vừa nói vừa liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái, trong đáy mắt là ý hận sâu đến tận xương tủy: “Hắn là anh có thể cạy được cái miệng của anh ta ra mà, đúng chứ?”

“Cái này là đương nhiên” Bùi Thịnh ngoäc tay một cái, bên trong phòng bệnh rất nhanh sau đó chỉ còn lại Võ Hạ Uyên cùng với Trương Tấn Phong.

Võ Hạ Uyên cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Trương Tấn Phong đặt lên bên khóe môi, từng lần lại từng lần một nhẹ nhàng hôn lên: *Xin lỗi, sau này em sẽ không để anh ở lại chỗ này một mình nữa”

Người điều khiển đứng phía sau màn là ai, mặc dù người đàn ông kia chưa nói nhưng mà trong lòng Võ Hạ Uyên đã có câu trả lời rồi, chẳng qua là cô cần thêm một lần xác nhận nữa mà thôi, phòng ngừa xảy ra sai sót.