Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 115: Loạn nhịp






“Lúc đó em đã bị nhiễm virus X rồi”

Trương Tấn Phong trầm giọng nói: “Trên người Đỗ Minh Châu có thuốc giải, cô ta nói chỉ cần anh ở bên cạnh cô ta ba ngày sẽ đưa thuốc giải cho anh”

Trương Tấn Phong nói xong câu này, bầu không khí bỗng chốc ngưng trọng như rơi xuống hầm băng.

Võ Hạ Uyên lấy lại lý trí, cô chậm rãi buông tay đang nắm áo sơ mi của người đàn ông, dù trong ánh mắt vẫn còn tức giận nhưng trên mặt lại lạnh băng không có một chút biểu cảm nào dư thừa.

“Không hứng thú.” Võ Hạ Uyên lạnh nhạt nói.

“Em không tin?” Trương Tấn Phong ánh mắt tối lại: “Sao anh phải nói dối em chuyện này”

“Anh đã chọn Đỗ Minh Châu” Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, trong mắt ngập tràn lửa giận: “Cần em nhắc lại cho anh nhớ không?”

“Anh cho là, lúc ấy Phùng Bảo Đạt có thể cứu em trở lại” Trương Tấn Phong khó khăn mở miệng, nhớ lại lúc Võ Hạ Uyên ngã xuống sườn núi, cảnh tượng cứ lặp đi lặp lại, mỗi lần nhớ đến nó anh đều đau đớn giống như đang bị người tra tấn.

Một chút kí ức đọng lại trong đầu cô lại hiện lên rất rõ ràng, Võ Hạ Uyên nhớ rõ, lúc đó người ở gần cô nhất không phải là Lê Minh Khanh mà là Phùng Bảo Đạt, nhưng đến cuối cùng, người bắt được ngón tay cô lại là Trương Tấn Phong!


“Thịch” trái tim như bị hãng một nhịp, Võ Hạ Uyên vô thức lùi về phía sau hai bước.

Tất cả mọi thứ rõ ràng đều chỉ ra, Trương Tấn Phong không hề nói d.

“Vậy thì sao?” Võ Hạ Uyên vẫn kiên trì Con cũng mất rồi, Trương Tấn Phong, những thứ anh nợ em rất nhiều! Em không muốn tha thứ cho anh, một chút cũng không muốn!”

“Vậy thì không cần tha thứ” Trương Tấn Phong che đi ánh mắt của Võ Hạ Uyên: “Những lời kia, quên hết đi, tất cả coi như anh chưa nói gì”

Một ngọn lửa bất ngờ bùng lên, Trương Tấn Phong một tay kéo lấy cô ôm chặt trong ngực, giây phút sau bỗng dừng lại, anh cởi nhanh áo khoác ngoài bọc lấy Võ Hạ Uyên, thấp giọng nói: “Chỗ này không thể ở lại”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tổng giám đốc Trương trong lời đồn ôm lấy Thanh tra Võ, nhanh chóng lao thẳng ra ngoài.

Võ Hạ Uyên cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thật giống như… Giống như những chuyện kia tất cả đều là sự thật, mọi thứ đều đảo ngược lại, nhưng hiện tại cô đang rất hạnh phúc, rất kích động! Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trương Tấn Phong, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên tĩnh lặng và nhạt nhòa, trong mắt cô giờ chỉ còn lại một người n¡ Hai người vừa ngồi vào trong xe, tài xế Phùng Bảo Đạt đã nhanh chóng nâng tấm chắn ở giữa lên che kín.

Sau đó phía sau xe phát ra những âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh, hai người đều không giữ được lý trí, một lúc sau sự tình phát sinh có chút không tiện nói rõ. Võ Hạ Uyên chỉ nhớ cô được Trương Tấn Phong ôm lấy, đi vào một căn phòng, rồi hai người lại tiếp tục làm nốt chuyện đã phát sinh lúc trước, như chỉ hận không thể lấp đầy khoảng cách một năm xa cách này.

Đến lúc Võ Hạ Uyên mở mắt ra lần nữa, đã là chạng vạng tối, mà từ lúc cô cùng Trương Tấn Phong làm cái chuyện kia mới là mười giờ sáng.

Thật là điên rồ mà… Võ Hạ Uyên nhìn cả người đầy những vết xanh tím, có chút không nói nên lời.

Trương Tấn Phong vẫn còn đang ngủ, nhìn một nửa khuôn mặt người đàn ông đang vùi trong chăn, thấp thoáng có thể thấy mi tâm đã giãn ra, dưới căm đã lún phún mọc râu, hình như nghỉ ngơi cũng không tốt cho lắm.

‘Võ Hạ Uyên vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, lúc sau đi ra mới gọi điện cho quầy lễ tân nhờ họ mang lên cho mình một bộ váy dài của nữ, tiện thế mang thêm hai phần cơm tối.

Cô cần ly rượu vang đỏ tựa vào cửa sổ chạy sát mặt đất, trong lòng cảm thấy rầu rĩ, cô cẩn thận ngẫm lại thời gian, đem mọi chuyện tua lại một lần.

Dựa theo những gì Trương Tấn Phong nói, lúc ấy anh ở cùng một chỗ với Đỗ Minh Châu, chính là lựa chọn Đỗ Minh Châu cũng là vì thuốc giải?

Võ Hạ Uyên tính toán vô số khả năng, nhưng cô lại không nghĩ đến còn khả năng này.

Người mà cô khinh bỉ nhất.

Trong hoàn cảnh ấy, Võ Hạ Uyên không tìm được lý do gì để biện hộ cho Trương Tấn Phong, cô không nên tin vào điều đó, nhưng kết cục của Đỗ Minh Châu đã chứng minh cho cô thấy, sự việc hãm hại mình năm xưa còn có bí mật khác bị giấu kín.

Võ Hạ Uyên không phải người cứng đầu, sẽ không chấp nhặt mấy chuyện vặt vãnh, nên làm cái gì thì làm cái ấy, cô sẽ không nghi oan cho Trương Tấn Phong nhưng cũng sẽ không tha thứ cho anh dễ dàng như trước nữa .


Người phục vụ đưa quần áo sạch và bữa tối đến, Võ Hạ Uyên thay xong quần áo mới đi gọi Trương Tấn Phong, có một số việc, cô muốn trực tiếp hỏi anh.

Nghe thấy giọng nói của Võ Hạ Uyên, Trương Tấn Phong hỏi mở mắt im lặng nhìn, rồi lại nhắm mắt, anh nhẹ nhàng ôm Võ Hạ Uyên vào lòng, gối đầu lên vai cô, chậm rãi nói: “Có thể ngủ cùng anh thêm một lúc nữa được không?”

Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Cổ họng của anh bị sao v: Một lần hai lần nói không thông còn có thể, nhưng âm thanh từ cổ họng của Trương Tấn Phong lúc nào cũng khàn đặc.

“Không có việc gì” Trương Tấn Phong khẽ cọ xát vào hõm vai của Võ Hạ Uyên, trên trán lại đổ đầy mồ hôi lạnh.

Võ Hạ Uyên cảm thấy có gì đó không đúng, cô nằm chặt lấy tay Trương Tấn Phong: “Chỗ nào không thoải mái?”

Sau một lúc im lặng, anh nặng nề mở miệng: “Trong túi áo khoác có một lọ thuốc, em lấy ra giúp anh”

Võ Hạ Uyên hoảng hốt đứng lên, cô nhanh chóng lấy ra lọ thuốc đưa cho anh, Trương Tấn Phong không cần nhìn đổ ra mấy viên thuốc, cũng không uống nước mà trực tiếp nuốt xuống.

Tấm chăn trượt xuống, lộ ra một mảng băng gạc quấn quanh hông đã nhuốm máu, là vết thương do cô đâm hai ngày trước.

Võ Hạ Uyên lúc này mới giật mình, nhìn vết thương sâu như vậy, sao anh lại chạy ra ngoài nhanh như vậy?

“Trương Tấn Phong?” Võ Hạ Uyên khẽ khàng gọi.

Sắc mặt Trương Tấn Phong có chút khó coi, anh khó khăn nuốt nước bọt hai cái, nhìn Võ Hạ Uyên n “Bây giờ anh sẽ năm xuống, được không?”

Võ Hạ Uyên gật nhẹ đầu, tiếp đó tắt đèn đi ra khỏi phòng, cô cầm điện thoại của Trương Tấn Phong, mật khẩu vẫn giống lúc trước, là ngày sinh nhật của cô, khoảnh khắc màn hình sáng lên, trong lòng Võ Hạ Uyên tràn ngập chua xót.

Mà càng làm Võ Hạ Uyên khó chịu hơn, màn hình khóa của Trương Tấn Phong là ảnh của cô.

Bức ảnh được chụp trong phòng khách của nhà họ, lúc đó cô đang ngồi khoanh chân trên ghế salon đọc tạp chí, ảnh chụp.

cũng không quá rõ ràng, không biết anh ấy đã chụp lén lúc nào.

Võ Hạ Uyên gọi điện cho Phùng Bảo Đạt, bảo anh đến đây một chuyến.

“Bà chủ” Phùng Bảo Đạt vốn chờ sẵn ở dưới tầng, cho nên không đến hai phút anh đã đi lên.

Võ Hạ Uyên rót cho Phùng Bảo Đạt cốc nước, sau đó lắc lắc lọ thuốc trong tay: “Chuyện này là thế nào?”


Sắc mặt Phùng Bảo Đạt giống như bị sét đánh, cậu khẽ mím môi, giống như đang nghĩ ngợi điều gì, nhưng trong mắt Võ Hạ Uyên lại lộ ra rất nhiều sơ hở.

Võ Hạ Uyên khẽ thở dài: “Anh ta bảo cậu không nói thì cậu không nói? Nhưng anh ta lại cứ giấu diếm tôi, lúc này ai là chủ của cậu? Phùng Bảo Đạt, bây giờ tôi không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi như xưa.”

Phùng Bảo Đạt đột ngột ngẩng đầu lên, mím môi, Võ Hạ Uyên cũng kiên nhẫn chờ đợi, mãi một lúc lâu sau mới đợi được âu ta cúi đầu mở miệng nói: “Mọi chuyện rất phức tạp, hơn một năm nay, chất lượng giấc ngủ của Tổng giám đốc Trương rất kém, có khi một tuần cũng chỉ ngủ được vài tiếng đã là chuyện thường xuyên xảy ra”

Võ Hạ Uyên nhíu mày, trong mắt thoáng hiện lên tức giận: “Vì sao lại vậy?”

Phùng Bảo Đạt ngừng lại một chút: “Bởi vì khi ngủ, anh ấy sẽ gặp ác mộng. Những người hại cô rơi xuống vách núi năm đó, dù là một người, Tổng giám đốc Trương cũng không muốn bỏ qua, bao gồm cả chính bản thân anh ấy.

Tổng giám đốc anh ấy đã che giấu phương pháp tự hành hạ bản thân mình rất kỹ. Chứng mất ngủ trầm trọng là sau lần anh ấy bị ngất xỉu khi đang họp mới phát hiện ra, Bác sĩ nói…”

Hai tay đang đặt trên đầu gối của Phùng Bảo Đạt xiết chặt lại: “Bác sĩ nói tình huống của Tổng giám đốc Trương rất nguy hiểm, việc anh ấy bị mất ngủ trong thời gian dài dẫn đến thần kinh căng thẳng, hơn nữa gan và thận còn có dấu hiệu suy giảm chức năng”

Võ Hạ Uyên yên lặng lắng nghe, nhất thời không nói gì.

“Bà chủ”

Giọng nói của Phùng Bảo Đạt đã trầm đến mức không thể nào trầm hơn: “Nếu như cô không hỏi, có lẽ đời này cũng sẽ không có ai nói cho cô biết. Những chuyện năm đó, cho dù Tổng giám đốc Trương có làm sai chỗ nào, thì trong mắt tôi cũng chỉ là anh ấy tính toán sai. Từ đầu đến cuối trong lòng anh ấy chỉ có một mình cô, mọi việc anh ấy làm đều là vì cô.

Một năm này, Tống giám đốc Trương người không ra người ma không ra ma, anh ấy rõ ràng đau lòng muốn chết, nhưng lại vẫn kiên nhân dùng đao đâm vào trái tim mình, chỉ để có cảm giác anh ấy đang chịu đau đớn cùng cô cũng chính là trừng phạt bản thân mình”

“Bà chủ” Phùng Bảo Đạt đứng dậy cúi đầu với Võ Hạ Uyên: “Nếu như cô còn sống, hãy cùng Tổng giám đốc Trương sống thật tốt được không?”

Võ Hạ Uyên quay đầu, trong lòng loạn như tơ vò.