Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày

Chương 42: Hồng Hề Việt bám theo




Chuyện phải làm ở Tuế Giang thành vẫn còn dang dở, dọc đường đi đã xảy ra quá nhiều chuyện, Diệp Cốc Thanh không muốn tiếp tục trì hoãn ở đây. Không để ý Liêu Khải Vân khuyên can vẫn kiên trì rời đi. Liêu Khải Vân khuyên hắn không được chỉ có thể theo hắn, vì vậy liền thuê một cỗ xe ngựa, chờ đến trưa thì lên đường.

Cả một đêm nghỉ ngơi và bôi thuốc, vết thương trên đùi Diệp Cốc Thanh cũng đã đóng vảy, chỉ là không được cử động quá mạnh. Diệp Cốc Thanh thử một chút thấy không có vấn đề gì liền sửa soạng lại mấy món đồ không được nhiều lắm của mình, không có chuyện gì nữa liền cầm theo bọc đồ chậm rãi đi ra cửa.

Đứng trong sân, Diệp Cốc Thanh nhìn cửa phòng đóng chặt của Hồng Hề Việt thì hơi do dự, thấy Liêu Khải Vân đã đứng đợi ở trước sân rồi, vì vậy cầm theo bọc đồ kiên quyết rời đi.

Lúc hai người ra khỏi cổng, Mẫn Dịch bỗng nhiên đuổi theo phía sau. Liêu Khải Vân và Diệp Cốc Thanh quay người lại, chắp tay khom người với Mẫn Ngôn.

“Trong khoàng thời gian này đã được Thái Thú đại nhân quan tâm, ngày nào đó chúng ta chắc chắn sẽ đến nói lời cảm ơn.” Diệp Cốc Thanh vừa cười vừa nói.

“Đã là bằng hữu thì nói gì mà chiếu cố hay không chiếu cố, không cần nhiều lời khách sáo, kỳ thật ta tới đây cũng không phải là đến tiễn các ngươi.” Nói xong, Mẫn Dịch cúi đầu rút ra một bức thư để trong người đưa cho Diệp Cốc Thanh, thấy đối phương nghi hoặc cầm lấy thư của mình, Mẫn Dịch cười nói: “Bức thư này là của Thành Vương gia cố tình viết cho ngươi a, sau này chuyện làm ăn trên sông Kính Thành có gì khó khăn, không chừng bức thư này sẽ giúp được cho ngươi.”

Nghe Mẫn Dịch nói xong, Diệp Cốc Thanh vội chắp tay nói tạ ơn, ba người lại hàn huyên một lúc, thấy ngựa kéo xe đứng ngoài đã không kiên nhẫn mà dùng chân nện đất, Diệp Cốc Thanh và Liêu Khải Vân liền lên xe xuất phát.

Trên đùi Diệp Cốc Thanh có vết thương, theo lý thuyết không thể mặc quần áo. Nhưng ngại Liêu Khải Vân vẫn chưa tính là rất quen thuộc, dĩ nhiên không thể trần như nhộng ở trước mặt đối phương. Vì vậy  Diệp Cốc Thanh nhịn đau do vải vóc ma sát vết thương mà cố gắng tập trung tinh thần nhìn ghi chép trong tay. Chỉ có điều vừa mới nhìn hai trang, Diệp Cốc Thanh liền bắt đầu phân tán.

Lời Khúc Thành Dẫn nói ngày hôm qua dĩ nhiên là đang thử dò xét, đoán chừng là còn muốn xác định lời mình nói có thật sự hay không, lúc đó mới quyết định lôi kéo mình, cho nên mới viết một bức thư cùng với giấy thông hành bảo Mẫn Dịch đưa cho mình. Tuy rằng Khúc Thành Dẫn không nói về chuyện chiết khấu, nhưng mà phần lễ vật này phải do mình tự chuẩn bị.

Lắc lư mãi, Diệp Cốc Thanh và Liêu Khải Vân cũng về tới khách điếm lúc trước, sau khi trả cho xa phu một xâu tiền, hai người đi vào đại sảnh. Khi Diệp Cốc Thanh nhấc chân bước vào, nhìn thấy ở một góc trong đại đường là một nam tử trẻ tuổi mặc thanh sam đang đưa lưng về phía mình, tay cầm bao đồ thì không khỏi run lên, khóe miệng lập tức không nhịn được mà giương cao.

“Liêu đại ca, rời đi lâu như vậy, ta cũng đói bụng rồi, không bằng ở chỗ này ăn chút gì đó rồi hãy lên lầu.”

Liêu Khải Vân đã sớm đói bụng, nghe Diệp Cốc Thanh nói vậy, dĩ nhiên gật đầu đồng ý. Diệp Cốc Thanh chọn một chỗ cách người nọ khoảng hai bàn rồi ngồi xuống, gọi tiểu nhị chạy bàn, sau khi yêu cầu vài món ăn cùng hai bát cơm, liền không nói gì nữa.

Diệp Cốc Thanh một bên rót cho Liêu Khải Vân chén nước, một bên chú ý đến phản ứng của đối phương, thấy lỗ tai đối phương giật giật, nụ cười bên môi càng lớn.

Hàn huyên vài câu với Liêu Khải Vân, tiểu nhị cũng đã đưa đồ ăn tới đây. Hai người rất nhanh đã ăn xong, Liêu Khải Vân vốn muốn lên lầu thu dọn đồ đạc, lại bị Diệp Cốc Thanh kéo lại vạt áo.

“Diệp huynh đệ còn việc gì sao?” Liêu Khải Vân nghi hoặc mở miệng hỏi.

“Không có, ngày mai chúng ta lên đường sớm, những ngày này đã làm chậm trễ không ít thời gian, ta phải lập tức đi đến Tuế Giang thành.”

“Nhưng mà vết thương trên người ngươi còn chưa khỏi? Cho dù sốt ruột cũng phải quan tâm đến thân thể a.” Liêu Khải Vân nói xong, trong mắt đều là không đồng tình.

“Cũng không phải đi bộ, vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại. Sau khi làm xong việc mua bán, kế tiếp còn rất nhiều chuyện phải làm, trì hoãn hơn một ngày là hơn một ngày tổn thất.”

“Aizz, được rồi. Từ chỗ này đến Tuế Giang còn một con đường tắt, nếu như ngươi sốt ruột, ngày mai ta liền đi đường này. Nhưng mà lại là nơi hẻo lánh ít người, Diệp huynh đệ nên chuẩn bị tốt để chuẩn bị nếm khổ.”

Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh nở nụ cười: “Liêu đại ca yên tâm, ta không phải là người không chịu được khổ.”

Năm đó, thời điểm Diệp Cốc Thanh vừa bắt đầu sự nghiệp, vì một vị khách tiềm năng mà một ngày không ngủ không nghỉ, chịu cái năng gắt mấy giờ liền cũng không phải là chuyện chưa từng xảy ra, vấn đề nhỏ như ngày hôm nay cũng không làm khó được hắn. Chỉ là…

Ánh mắt Diệp Cốc Thanh dừng lại trên bóng lưng màu xanh phía đối diện kia, trong mắt mang theo chút chần chờ.

Sau khi vào cửa, Diệp Cốc Thanh liền phát hiện nam tử trẻ tuổi mặc thanh sam kia chính là Hồng Hề Việt khi đi cũng không chịu gặp mặt hắn. Nếu không phải là người hắn quen thuộc, bỗng nhiên thay đổi quần áo có lẽ sẽ nhận không ra, nhưng Diệp Cốc Thanh ở chung với Hồng Hề Việt đã lâu, ngay cả đối phương trần truồng cũng thấy rồi, đừng nói chỉ là một bóng lưng của đối phương.

Kêu chưởng quầy mở cửa căn phòng mà hắn đã thuê lúc trước, bởi vì vết thương trên đùi, Diệp Cốc Thanh không tiện tắm rửa, cho nên chỉ có thể gọi tiểu nhị mang một chậu nước ấm để lau người. Lấy thuốc trị trương từ trong bao, Diệp Cốc Thanh chậm rãi bôi thuốc cho mình, nằm trên giường dần tiến vào mộng đẹp.

Trong ý thức mông lung, Diệp Cốc Thanh dường như nghe thấy tiếng động cửa, vừa định mở to mắt, chỉ thấy một bóng người lóe lên trước mắt, chỗ ngực đã bị điểm một cái, lập tức Diệp Cốc Thanh mất đi ý thức.

Hồng Hề Việt đứng bên giường nhìn Diệp Cốc Thanh nhắm mắt, thờ phào một cái. Nhẹ nhàng ngồi xuống giường, Hồng Hề Việt xốc lên cái chăn mỏng che trên người Diệp Cốc Thanh, nhìn xuống phía dưới. Sau khi nhìn thấy vết thương đã được bôi thuốc cẩn thận, Hồng Hề Việt yên tâm hơn một chút.

Lúc đầu, Hồng Hề Việt không muốn bên cạnh Diệp Cốc Thanh, bởi vì y sợ mình, một lúc nào đó nhịn không được liền giết Diệp Cốc Thanh. Nhưng mà, khi đối phương cầm bọc đồ đứng trong viện nhìn về phía gian phòng của mình, Hồng Hề Việt bỗng nhiên ý thức được, mình không muốn tách ra khỏi Diệp Cốc Thanh. Mặc dù hắn không phải là Đường Khanh Ly, y cũng không muốn tách ra khỏi Diệp Cốc Thanh.

Nhìn Diệp Cốc Thanh và Liêu Khải Vân rời khỏi, Hồng Hề Việt cũng không biết mình nghĩ như thế nào. Hỏi Mẫn Ngôn một con ngựa, vượt lên trước bọn họ đi đến khách điếm bọn họ chuẩn bị đến.

Mình nhất định là điên rồi… Hồng Hề Việt thầm nghĩ.

Cúi đầu đem ánh mắt chuyển lên trên mặt Diệp Cốc Thanh, nhìn vẻ mặt ngủ yên ổn của đối phương, trái tim Hồng Hề Việt không khỏi mềm nhũn. Bất giác đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của Diệp Cốc Thanh. Làn da ấm áp khiến cho tâm tình mâu thuẫn mấy ngày nay của Hồng Hề Việt dần ổn định, trong đôi mắt pha lẫn yêu say đắm cùng thâm tình.

“Rõ ràng ngươi có thể giấu ta cả đời, vì sao cứ một mực nói thật với ta. Diệp Cốc Thanh, ta muốn tìm A Ly, nhưng mà ngươi chiếm lấy thân thể A Ly, A Ly phải làm sao đây? Nhưng nếu như ngươi chết, ta phải đi chỗ nào tìm ngươi? Tại sao lại cứ là ngươi? Nếu như đổi lại một người khác ta sẽ không mâu thuẫn như vậy. Diệp Cốc Thanh, ngươi nói cho ta nên xử lý ngươi như thế nào, xử lý như thế nào…”

Nói xong, Hồng Hề Việt cúi đầu vùi sâu vào bên cổ Diệp Cốc Thanh, giống như con thú bị thương đang cần Diệp Cốc Thanh an ủi.

Dùng gò má cọ cọ bên cổ Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt nhìn lên khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm kia, chậm rãi kề sát, là lần đầu tiên chủ động hôn lên môi Diệp Cốc Thanh.

Hồng Hề Việt cứ cuộn mình trên giường Diệp Cốc Thanh một đêm, khi trời vừa sáng, Hồng Hề Việt ngồi dậy duỗi duỗi cơ thể cứng ngắc, đẩy cửa phóng ra khỏi phòng.

Một lúc sau, Diệp Cốc Thanh đang ngủ say tỉnh lại. Nhớ tới bóng đen kỳ lạ đêm qua, Diệp Cốc Thanh đưa tay sờ sờ chỗ nằm bên cạnh, sau khi cảm thấy còn độ ấm, lập tức xốc chăn lên đứng dậy. Sau khi ánh mắt chuyển đến cửa sổ khép hờ, trong mắt Diệp Cốc Thanh hiện lên một tia thất lạc, ngồi trên giường một lúc lâu mới chậm rãi đứng dậy.

Rửa mặt xong thì ra khỏi phòng, Liêu Khải Vân đã ở trong đại sảnh bắt đầu ăn bữa sáng. Thấy Diệp Cốc Thanh đi ra, vội gọi tiểu nhị cầm thêm một bộ bát đũa. Diệp Cốc Thanh đưa tay múc vào bát mình một chút cháo gạo sền sệt, ánh mắt quét một vòng đại sảnh cũng không phát hiện bóng dáng Hồng Hề Việt, trong lòng nhịn không được có chút lo lắng.

Ăn xong bữa sáng, Diệp Cốc Thanh thanh toán tiền thuê phòng cùng tiền cơm cho chưởng quầy, bảo bọn họ chuẩn bị một chút lương khô cùng nước để dùng trên đường, sau đó lập tức lên xe ngựa cùng với Liêu Khải Vân khởi hành.

Ra khỏi trấn nhỏ, Liêu Khải Vân vội vàng chạy xe ngựa lên một đường núi. Con đường này đã bị bỏ hoang từ lâu, trên đường toàn là đá lớn đá nhỏ. Cũng may kỹ thuật đánh xe của Liêu Khải Vân không tệ, cho dù có chút lắc lư, nhưng coi như vững vàng.

Liêu Khải Vân là một người không chịu ngồi yên, thấy cả con đường chỉ có hai người Diệp Cốc Thanh bọn họ, liền bắt đầu lảm nhảm. Diệp Cốc Thanh bởi vì chuyện Hồng Hề Việt mà không có hứng thú, chỉ thỉnh thoảng hùa theo một câu. Bầu không khí không lạnh cũng không nóng.

Liêu Khải Vân đang vừa đánh xe vừa kể lại chuyện đáng xấu hổ ngày bé của lão Tam nhà mình, đột nhiên khẽ giật mình, quay đầu nhìn về sau xe, trong mắt hiện lên vẻ đề phòng. Diệp Cốc Thanh thấy Liễu Khai Vẫn bỗng nhiên dừng kể chuyện, kỳ quái nhìn gã một cái, không đợi hắn hỏi có chuyện gì, liền thấy gã nhanh chóng dừng xe ngựa lại.

“Liêu đại ca, sao đột nhiên dừng lại vậy?” Diệp Cốc Thanh vén rèm xe ra hỏi.

“Ngươi đừng ra vội, có người theo sau chúng ta.” Liêu Khải Vân đề phòng nhìn bụi cỏ đong đưa theo gió ở bốn phía xung quanh.

Lời nói của Liêu Khải Vân khiến trong lòng Diệp Cốc Thanh khẽ động, ý nghĩ xuất hiện đầu tiên trong đầu chính là người theo phía sau bọn họ là Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh ngồi trên càng xe nhìn nhìn xung quanh, trong lòng biết nếu là Hồng Hề Việt đang trốn tránh mình cho dù mình có tìm thì y cũng sẽ không đi ra. Thế là, Diệp Cốc Thanh trở lại trong xe, vỗ vỗ Liêu Khải Vân để tiếp tục lên đường.

Bởi vì thời gian đang gấp, xe ngựa chạy không ngừng nghỉ, hai người ăn trưa luôn trên xe. Mãi cho đến hoàng hôn, Liêu Khải Vân mới chọn một đồng cỏ bằng phẳng dừng lại.

Diệp Cốc Thanh xuống xe hoạt động gân cốt một chút, bỗng nhiên trong rừng truyền đến tiếng hổ gầm. Diệp Cốc Thanh giơ hai tay nghiêng đầu nhìn Liêu Khải Vân, trong mắt tràn ngập ‘Ngươi rất không đáng tin’…

Nhìn ra được ý tứ của Diệp Cốc Thanh, Liêu Khải Vân gãi gãi đầu cười hắc hắc: “Vùng này là rừng sâu núi thẳm, trong núi có mãnh thú cũng là chuyện bình thường. Con đường này bỏ hoang cũng vì trong núi này có mãnh thú, yên tâm đi, có ta ở đây, đảm bảo mấy con vật kia không dám tới gần ngươi.”

Diệp Cốc Thanh vẻ mặt hắc tuyến nhìn Liêu Khải Vân cười đến thật thà, trong lòng âm thầm cầu nguyện những lời đối phương nói đều là thật.