Cười Lên, Rồi Mọi Chuyện Sẽ Ổn

Chương 21




Đi du lịch cùng nhau.

Học kì mới bắt đầu, Lam Nhiễm không thể không thừa nhận cô có động lực hơn, những thứ trước kia cô không thích, không hứng thú thì hiện tại khi tiếp xúc với chúng cô bắt đầu có tinh thần đến lạ, như thể chúng khiến cô trầm luân trong cơn mộng mị. Học kì hai lớp 11, những chồng bài tập chất đống để chuẩn bị cho hành trình 12 sắp tới.

Đã lâu không thấy mặt Phong Xa Xa, có lẽ do cậu ta vào lớp chọn, khác hẳn với những lớp bình thường như Lam Nhiễm và Tiểu Vũ, cho nên cơ hội ba người gặp gỡ ngày càng ít đi, chỉ thỉnh thoảng chạm mặt nhau ngoài sân trường. Sau đó, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ biết số phòng kí túc của Phong Xa Xa nên thường xuyên đến kí túc quấy rầy khiến cậu ta không được yên tĩnh học bài. Khi Lam Nhiễm và Tiểu Vũ nhìn thấy Phong Xa Xa trong học kì này, dường như cậu ta bị đống bài vở đè tới nỗi lúc nào mặt mũi cũng cau có.

Cho dù như thế, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ vẫn miệt mài rong chơi, chỉ là, chính bản thân cô cũng biết, có những khi muốn hối cũng không kịp, chính là lúc nhận được bảng thành tích liên tục tụt dốc, từ top 5, tụt xuống top 10, rồi tiếp tục lao dốc không phanh.

Tuổi trẻ là như thế đấy, có niềm vui đương nhiên cũng sẽ nước mắt và buồn đau, chúng hòa lẫn vào nhau rồi lên men.

"Chị, đừng có cau mày mãi như thế, nhìn nếp nhăn trên mặt chị ngày càng nhiều rồi." A Anh đứng cạnh Lam Nhiễm bày trò trêu chọc.

Một tiếng gọi "chị" này, nó bắt đầu từ buổi tối giờ tự học.

Khi ấy, A Anh đột nhiên thổ lộ lòng mình, những điều cô ấy giấu kín trong tim.

"Biết vì sao tôi mong được sống một mình không? Khi còn nhỏ, cha tôi vứt tôi ở nhà một mình với bà nội, khi đó còn nhỏ không hiểu chuyện nên không nghĩ ngợi nhiều. Sau này lớn lên, có một năm cha mẹ về quê ăn tết, tôi lại có thêm một cô em gái. Khi rời đi, bọn họ đưa đứa em gái ấy đi cùng, nhưng lại để tôi ở lại. Sau đó tôi có thêm em trai, cha mẹ dẫn đứa em trai mấy tháng tuổi cùng đứa em gái hai tuổi về quê, sau đó bốn người họ lại cùng nhau rời đi, cứ thế luôn bỏ lại tôi một mình ở lại...Thế nên, đến cuối cùng...tôi chỉ là một kẻ dư thừa, không phải một thành viên của gia đình ấy."

Khi nói xong những lời ấy, A Anh liền cúi gằm mặt, Lam Nhiễm không nghĩ ngợi liền nói,

"Để tôi làm chị cậu, sau này cậu sẽ là em gái tôi, chúng ta chính là người một nhà, ha ha."

Khoảnh khắc đó, ánh mắt u ám của cô gái ấy bỗng có một tia sáng kích động.

Lam Nhiễm cảm thấy, vui vẻ là được rồi.

Kể từ đó, A Anh luôn gọi Lam Nhiễm là chị. Trong đám năm người chơi chung, Lam Nhiễm có thể coi như người lớn tuổi nhất, thế nên A Lệ cũng bắt đầu gọi cô một tiếng chị. Lúc đầu khi gọi chị, Trần Cương còn có chút ngượng ngùng, có lẽ bởi lòng tự tôn của con trai có hơi cao, sau này A Liêu cũng gọi cô là chị.

Cứ thế, gia tộc năm người được hình thành.

Sau này, Lam Nhiễm giới thiệu đám người họ cho Tiểu Vũ, cô hi vọng, tất cả niềm vui của bản thân cũng sẽ trở thành niềm vui của Tiểu Vũ.

"Chết Dẫm, nhà mình mới mua một căn hộ trong trung tâm huyện, ở giữa ngã tư." Nửa học kì hai trôi đi, Tiểu Vũ đột nhiên nói với Lam Nhiễm.

Lúc đó, Lam Nhiễm vui vẻ đến mức tim đập rộn ràng.

"Thật không? Vậy không phải chúng ta sống ở gần nhau sao, mình số ở chỗ ngã ba, cuối tuần chúng ta có thể cùng về nhà, rồi cùng đi học, có thể cùng đi chơi vào kì nghỉ đông, ha ha, thật tuyệt." Lam Nhiễm không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, ôm lấy Tiểu Vũ vừa cười vừa nhảy nhót.

"Ừm, cho dù như thế thì cậu cũng không cần vui vẻ tới mức này chứ, bố mẹ mình nói là để dành cho em trai kết hôn, nên tiết kiệm tiền rồi vay mượn họ hàng mua căn hộ ấy, sau này đi làm có tiền thì lấy tiền ấy trả nợ giúp bố mẹ." Tiểu Vũ bình đạm nói.

"Này Đầu Heo, cậu không cảm thấy như thế không công bằng sao? Thứ ấy không cho cậu sao lại bắt cậu phải trả nợ?" Lam Nhiễm nghe Tiểu Vũ nói, bất bình không thôi. Lam Nhiễm là người theo chủ nghĩa nữ quyền, cô cảm thấy những điều vô lí mà Tiểu Vũ nói không tồn tại trong thế giới quan của cô.

"Ha ha, không đâu, dù sao cũng là em trai mình, đi đâu mà thiệt."

Tiểu Vũ luôn luôn lương thiện giống như thế.

Thực ra, Lam Nhiễm muốn buồn bã thay Tiểu Vũ, nhưng Lam Nhiễm cảm thấy có lẽ đây là món quà tốt nhất trong học kì u ám này của cô.