Cười Lên, Rồi Mọi Chuyện Sẽ Ổn

Chương 13




Những tình tiết của câu chuyện dần được lấp đầy, chậm rãi mở ra. Ánh dương lúc này vẫn chói mắt như thế.

Hai tháng nghỉ hè đằng đẵng cũng qua đi, Lam Nhiễm mong chờ nhưng cũng lo lắng sợ hãi về những ngày sắp tới.

Quay trở lại trường học lần này, vẫn là những bậc thang khiến người ta thở không ra hơi, vẫn là cảnh tượng như trước khi rời đi, vẫn là căn phòng kí túc đó, vẫn chiếc giường đó, áng nắng y như lúc trước vẫn chói mắt như thế.

Lam Nhiễm dọn dẹp xong chỉ biết ngồi ngây ngốc bên giường, nhắm mắt cảm nhận từng đợt ánh sáng từ ngoài cửa sổ rọi lên mắt, lên mũi, lên khuôn mặt đang có chút run rẩy của mình. Lam Nhiễm nghĩ, chẳng có gì thay đổi đúng không?

"Chết Dẫm, Chết Dẫm?" Lam Nhiễm chậm chạp mở mắt, nhìn thấy Tiểu Vũ đang ngược sáng đứng trước mặt mình, cả mặt nghi ngờ.

"Đầu Heo? Ha ha...Ha ha ha." Lam Nhiễm bắt đầu không tự chủ cười lớn, Tiểu Vũ cho cô một ánh mắt ghét bỏ. Thật ra, giây phút này Lam Nhiễm cười vì cảm thấy hạnh phúc, cô biết, câu chuyện của cô và cậu ấy còn chưa kết thúc, vẫn còn thật nhiều câu chuyện chờ họ ở phía trước.

"Ha ha, cười nhiều đau bụng quá, đừng nhìn mình thế chứ. Đầu Heo, Phong Xa Xa đến chưa, chúng mình đi ăn trưa đi, ăn mì nồi đất nhé?"

"Ừ đi thôi, mình đói chết mất." Lam Nhiễm nở nụ cười nói với Lam Nhiễm. Thì ra, những thứ không vui và sự xa cách giữa Lam Nhiễm và Tiểu Vũ cũng có thể giống như "Tam Kiếm Khách" trong mộng của Lam Nhiễm, một nụ cười hóa giải ân oán. Lam Nhiễm cười cười rồi đứng thẳng người, kéo lấy Tiểu Vũ đi ra cửa.

Ba người trong ban trưa nóng nực lại cùng ngay cười ngốc ngếch giữa một gian hàng nhỏ bé bán mì nồi đất, hai nồi to một nồi nhỏ.

Ba người đang chăm chú ăn, Tiểu Nhiễm bỗng dừng lại nhìn Lam Nhiễm, "Chết Dẫm, sao hôm cuối cậu không tạm biệt bọn mình mà về thế, giận dỗi gì sao?" Nghe câu hỏi ấy, Phong Xa Xa cũng quay đầu nhìn Lam Nhiễm.

"À à, cái đó à, không có chuyện gì đâu, ha ha...ha ha." Lam Nhiễm cười gượng.

"Ngụy biện, Lam Nhiễm, cậu đừng giấu bọn tôi, có gì thì nói ra đi."

...

"Mình à, chính là nghĩ học kì sau chúng ta phải chia lại lớp, mình sợ chúng ta sẽ không còn được như bây giờ, mình...mình có chút để tâm đến việc lựa chọn ban học của Đầu Heo, ha ha ha, là vậy đó, cũng không có gì. Bây giờ nghĩ lại cũng không hiểu vì sao lúc đó lại trẻ con vậy, hì hì." Giọng Lam Nhiễm ngày càng nhỏ dần.

Tiểu Vũ và Phong Xa Xa ngồi cạnh chăm chú nhìn Tiểu Nhiễm, nhìn đến da đầu Lam Nhiễm cũng phát run, Lam Nhiễm lúng túng đến không tự nhiên, đột nhiên ba người cùng cười rộ lên.

"Chết Dẫm, mình chọn ban tự nhiên chắc cậu cũng biết mà, mình biết cậu thích ban xã hội, có thể sẽ chọn ban xã hội, chỉ là bố mẹ mình cũng khuyên mình chọn ban tự nhiên, họ cũng nghĩ giống cha mẹ cậu, thực ra...thực ra, dù chúng ta không cùng ban, cũng không cùng lớp, nhưng cậu nên biết là, sẽ chẳng có thứ gì thay đổi cả, đúng không nào?" Tiểu Vũ không phải một người giỏi diễn giải, cậu ấy ngồi đối diện Lam Nhiễm, lắp bắp nói với cô.

"Ừ, mình biết rồi." Lam Nhiễm hạnh phúc cong lên một nụ cười, giây phút ấy cô hiểu được, mỗi người đều có lựa chọn cho tiêng mình, có thể sau này chúng ta sẽ gặp những cảnh đời khác nhau, đi qua những nơi khác nhau hay gặp gỡ những người xa lạ, vẫn có một thứ chính là "sự ràng buộc", nó giúp hai cuộc đời riêng biệt gặp gỡ nhau trên một cây cầu, nương tựa và nhau tạo nên sự ấm áp.

Ngày hôm sau đến trường, Lam Nhiễm nhìn thấy tờ thông báo chia lớp được dán trên bảng tin của trường. Lam Nhiễm, Tiểu Vũ, Phong Xa Xa cũng hòa vào dòng người chật chội tìm tên của mình cũng như hai cái tên khác.

Lâm Phượng – Lớp 11-4, Ban Tự nhiên

Kha Tiểu Vũ – Lớp 11-10, Ban Tự nhiên

Lam Nhiễm – Lớp 11-9, Ban Tự nhiên

"Ban Tự nhiên?" Ba người họ kinh ngạc hô lên.

"Chết Dẫm, không phải cậu thích ban Xã hội hay sao? Sao lại chọn ban Tự nhiên?"

"Không phải, mình chọn ban Xã hội, hơn nữa lúc đó mình nhìn thấy cậu chọn ban Tự Nhiên nên mới tức giận bỏ về một mình còn gì, chuyện gì đây chứ?"

Sau đó Lam Nhiễm đến tìm Sơn Xa, nghi hoặc hỏi thầy.

"Cái đó à, có lẽ nguyện vọng của em bị thay đổi vào phút chót. Hơn thế nữa trường chúng ta chuyên về đào tạo ban Tự Nhiên, em cũng biết đấy, dựa theo thành tích thi cử, dù em có điền ban Xã hội cũng sẽ bị đổi thành ban Tự Nhiên." Sơn Ca làm vẻ bình thản nói với Lam Nhiễm. "Bà nó chứ, chẳng phải hiệu phó luôn nhấn mạnh vào việc điền nguyện vọng, em gái nó, cũng chẳng nhắc đến việc nguyện vọng ấy sẽ bị thay đổi, công bằng ở đâu chứ?" Nghe xong, lòng Lam Nhiễm thầm mắng chửi, lại đem mười tám đời tổ tông của hiệu phó ra mắt nhiếc một trận, nhưng sự đã thành, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ lại có thêm một sự trói buộc sâu sắc.

Sau này Lam Nhiễm nghĩ, nếu khi đó mình được phân vào ban Xã hội, có lẽ những câu chuyện giữa cô và Tiểu Vũ sẽ ngày càng ít đi, rồi sự trói buộc ấy cũng dần mỏng mang hơn.

Vận mệnh lần nữa hiện thực ước muốn của bản thân, đưa hai người dính chặt lấy nhau.

Sau đó, Phong Xa Xa vào lớp 11-4, lớn chọn ban Tự nhiên, không phụ nữ cố gắng của cậu ta trong khi Lam Nhiễm và Tiểu Vũ bận rong chơi.

Sau khi vào lớp 11-10, Tiểu Vũ không ngừng ca thán với Lam Nhiễm rằng cô chủ nhiệm lớp mình rất có thành kiến với các bạn nam.

Còn Lam Nhiễm vào 11-9, giáo viên chủ nhiệm của lớp tên Đặng Hưng Vân rất thích chơi bóng rổ, sau đó cả lớp cùng gọi thầy là "Tiểu Đặng". Lam Nhiễm cũng làm quen được một số bạn trong lớp, việc kì lạ nhất chính là Lam Nhiễm lại gặp trúng cô gái ấy khiến cô không thể không cảm thán, "Chà, duyên phận mà..."

Tuần đầu sau khi nhập học, Lam Nhiễm cũng nhận được bức thư mà Dư Lạc đã nói gửi cho cô.

Giây phút ấy, Lam Nhiễm cầm bức thư Dư Lạc viết, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong trường đang ngập tràn những cánh chim bay, lòng cô bắt đầu mong chờ.