Cười Lên, Rồi Mọi Chuyện Sẽ Ổn

Chương 12




Những cảm xúc tiêu cực như con dã thú, nó sinh sôi vô tận trong đêm tối, ngày càng trở nên lớn mạnh, đến một lúc nào đó, những chiếc móng vuốt của nó sẽ bắt trọn lấy bạn, nuốt chửng bạn, khiến bạn không thể phản kháng dù là một chút.

Nghỉ hè, ngủ nướng, mồ hôi, viên đá lạnh, sốt ruột, hư không, ngây ngẩn, chúng lần lượt kéo đến, lấp đầy Lam Nhiễm, khiến những cảm xúc tận sâu trong tâm khảm như muốn phát điên.

Ngày đầu tiên của kì nghỉ hè, Lam Nhiễm dậy rất muộn, uống một cốc nước lạnh để bù nước, hòa cơ thể trong làn nước mát, sau đó và phòng bắt đầu cầm bút vở làm bài tập hè mãi đến khi bà ngoại gọi cô ra ăn cơm, suốt cả quá trình ấy Lam Nhiễm chẳng hề dừng lại lấy một giây.

Trên bàn ăn, Lam Nhiễm cúi đầu ăn thật nhanh bát cơm của mình, dù cô sống mười mấy năm ở Tân Cương, nhưng quan hệ với nhà ngoài cũng không phải rất thân, mọi người cũng không có chủ đề để nói chuyện, cô liền và nhanh bát cơm rồi nói,

"Ông ngoại, bà ngoại cứ ăn đi nhé."

Lam Nhiễm buông bát cơm rồi trở về phòng mình ngồi ngẩn người, lúc nghe tiếng thu dọn bát đũa, Lam Nhiễm mới bước ra khỏi phòng phụ ông bà dọn dẹp, sau đó mặc sự phản đối quyết liệt của bà ngoại liền tranh chân rửa bát, cô không muốn bà ngoại ghét mình nên làm chuyện gì cũng đều rất cẩn thận.

Làm xong mọi thứ, Lam Nhiễm nghĩ, cô lại phải một mình trải qua buổi trưa hè nóng bức.

Nằm trong phòng, nghe tiếng quạt quay cành cạnh phía đầu giường, ngoài tiếng quạt thì chỉ còn tiếng hô hấp cùng tiếng tim đập của bản thân. Cô thơ thẩn ngồi đếm.

Một nhịp,

Hai nhịp,

Ba nhịp,

Bốn nhịp

...

Sau đó từ từ thiếp đi, lúc tỉnh dậy mồ hôi đã ướt hết cả lưng áo cùng đầu tóc.

Những ngày hè vô vị cứ thế chậm chạp qua đi, nghỉ hè được nửa tháng, lúc đăng nhập vào QQ* liền gặp được cậu chàng cùng lớp xanh xao gầy yếu, ngày ngày lẽo đẽo theo mình trong những năm tháng cô còn ở Tân Cương.

(QQ: Mạng xã hội của Trung Quốc, giống Zalo của Việt Nam)

"Lam Nhiễm, lâu rồi không gặp cậu."

"Ha ha, Dư Lạc, ừ, lâu rồi không gặp."

Đó là câu nói đầu tiên giữa hai người bạn đã không gặp đến hai năm, khi đó Lam Nhiễm không thể không cảm thán về sức mạnh của internet khiến người ta đỡ tốn công phí sức, những kí ức buồn đau trong tâm trí bỗng trở nên mới mẻ vào giây phút ấy.

Lam Nhiễm nhớ nhung mười mấy năm cô trải qua ở Tân Cương, khi bố mẹ đón cô trở về, Lam Nhiễm đã trộm khóc đỏ cả vành mắt lúc ngồi trên xe lửa. Bầu trời nơi đây luôn thăm thẳm quanh năm suốt tháng, mùa xuân cây cối đâm trồi nảy lộc, mùa hạ thoảng hương thơm trái cây, mùa thu hoa lá chuyển vàng, mùa đông những bông tuyết trắng phủ kín thành phố. Nơi ấy chứa đựng những năm tháng thiếu niên của Lam Nhiễm, còn có cả một nhóm bạn tâm giao.

Giây phút này được gặp lại, Lam Nhiễm cười đến vành mắt có chút ươn ướt.

Hai người trò chuyện hết cả buổi chiều, Dư Lạc nói, năm đó rất nhiều bạn trong lớp thi đỗ trường cấp ba huyện, cũng có nhiều đứa không lựa chọn học tiếp mà quăng mình vào xã hội, còn cậu chàng hiện tại đang theo học ở một trường cấp ba khá có tiếng trong huyện. Điều kì lạ nhấy là thầy giáo Tiếng Anh dạy đám người họ đi catwalk năm ấy lại trở thành giáo viên của cậu chàng vào học kì hai năm lớp 10. Còn Cam Vũ Nhiễm hiện tại cũng học cùng trường với cậu ta, thậm chí học chung luôn một lớp.

Cứ thế kí ức của Lam Nhiễm dần trỗi dậy, những cảnh tượng đặc sắc năm nào bỗng ùa về như nước.

Cam Vũ Nhiễm là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn với đôi mắt trong veo như hai giọt nước. Thời mẫu giáo, cấp một, cấp hai của Lam Nhiễm đều gắn chặt với cô bạn này. Lam Nhiễm vẫn nhớ lần đầu tiên gặp cậu ta vào năm bốn tuổi, khi cô vừa chuyển tới Tân Cương, nhà cậu ta ở cạnh nhà cô, sau đó bố mẹ bận bịu dọn dẹp đồ đạc, cô liền chạy sang nhà cậu ta xin nước uống, hai cô gái tuổi tác tương đương, vừa gặp nhau đã thân thiết vô cùng.

Sau đó, cậu ta luôn ở bên cạnh Lam Nhiễm suốt mười mấy năm ấy.

Lúc còn nhỏ, Lam Nhiễm ấu trĩ ghét bỏ cô gái ấy, cô gái ngoan hơn cô, học cũng giỏi hơn cô, nhưng lại lừa lúc người lớn ngủ trưa, hai người lấm lét cùng nhau chơi nhảy ô, nhảy dây, nhảy đống cát, còn chơi đồ hàng.

Đến các bạn trong lớp tiểu học còn nói,

"Nhìn xem, hai người như hình với bóng vậy."

Nơi có Cam Vũ Nhiễm nhất định sẽ có Lam Nhiễm, "như hình với bóng", là câu để hình dung về mối quan hệ của hai người, khi đó Lam Nhiễm nghĩ như thế.

Sau đó, cô cũng quên mất từ khi nào cô bắt đầu gọi Cam Tiểu Vũ là Tiểu Cam Tử. Có vẻ như biệt hiệu đó hình thành từ khi món ăn vặt "Xú Can Tử" rất được ưa thích trong trường, giờ nhớ lại Lam Nhiễm cảm thấy khi đó mình thật tùy tiện.

Hôm đó hai người nói chuyện đến mãi bữa cơm tối, Lam Nhiễm và Dư Lạc lưu lại số điện thoại và địa chỉ để liên lạc, còn cả số của Ca Vũ Nhiễm nữa, rồi vội vàng offline.

Cả buổi hè, Lam Nhiễm vừa làm bài tập vừa cùng Dư Lạc nói chuyện, sau đó, thời gian kì nghỉ kết thúc chỉ dư lại nửa tháng, Dư Lạc đột nhiên nói với Tiểu Vũ,

"Lam Nhiễm, mình đã biết cho cậu một bức thư, với tốc độ chuyển phát của bưu điện, chắc đến lúc đi học lại cậu sẽ nhận được.

Khoảng thời gian nửa tháng cuối cùng ấy, Lam Nhiễm ngây ngẩn cả người nhớ đến bức thư của Dư Lạc, thỉnh thoảng rò hỏi cậu ta xem trong thư viết gì, rồi tưởng tượng ra biểu cảm của chính mình khi nhận được thư, nhìn lại những con chữ thân thuộc sẽ thế nào. Cả ngày tưởng tượng nọ kia khiến cô vui như đi chảy hội.

Mùa hè ấy, Lam Nhiễm chẳng còn giây giây phút phút nhớ đến Kha Tiểu Vũ nữa, chỉ thỉnh thoảng nửa đêm mất ngủ mới nghĩ đến cậu ấy, nghĩ xem cậu ấy đang làm gì, đã ngủ hay chưa, cậu ấy đang ngủ ngon rồi, không giống mình giờ con chưa ngủ được, mùa hè cậu ấy có ăn uống linh đình mà béo lên không, có khi nào cậu ấy nhớ đến mình không.

Rồi ngày đi học lại cũng sắp đến, Lam Nhiễm bắt đầu có chút hoảng loạn.

Có thể học kì tới phải phân ban, có những người bạn mới sẽ bước vào cuộc đời mình, và sợ bản thân không thể hòa nhập.

Cũng có thể không còn thường xuyên được gặp Sơn Ca, được nghe những lời dạy dỗ nghiêm khắc của thầy.

Hoặc cũng có thể vì sắp nhận được thư của Dư Lạc.

Cũng có thể sau khi phân ban, "Tam Kiếm Khách" Lam Nhiễm, Kha Tiểu Vũ, Lâm Phượng sẽ tan rã, năm nay sẽ chẳng còn được đi ăn chung mì nồi đất trước mỗi kì nghỉ, lúc tan học cũng chẳng còn cùng nhau đi ăn như trước kia nữa.

Hoặc cũng có thể, Lam Nhiễm lo lắng về việc mình không thể bám dính lấy Tiểu Vũ cả ngày suốt tháng vô lo vô nghĩ. Có thể Lam Nhiễm đang sợ, sợ mất đi những vui vẻ và buồn đau không rõ tên họ trước mắt.

Những thứ phức tạp mà giản đơn, suốt nửa tháng cuối cùng của kìa nghỉ hè ấy, trong mỗi buổi đêm, chúng chầm chậm tích tụ, quay cuồng, bốc hơi, lên men, chúng sinh sôi không ngừng, dần dần trở thành con dã thú hắc ám.

Một mùa hè Lam Nhiễm cứ nghĩ rằng bình yên vô cùng lại chẳng thể giả vờ như nó bình yên được nữa, những cảm xúc tối tăm trong cô bị con dã thú kia dày vò đến điên cuồng.