Edit: Thu Lệ
Đàm Như Ý đứng một lúc lâu trên sân thượng, giữa sườn núi đối diện lóe lên mấy ngọn đèn dầu, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, bóng đêm cũng tinh khiết, trên bầu trời đêm điểm vài ánh sao thật cô đơn, khoảng cách lẫn nhau thật xa.
Cô lấy quần áo phơi trên sân thượng ôm vào cánh tay, từ từ trở lại phòng. TV trong phòng khách vẫn sáng, cô cầm hộp điều khiển tắt TV đi, trở về phòng sắp xếp lại quần áo đã phơi khô xong, ngồi ở trên giường ngây ngẩn một hồi. Sau đó lại quét dọn trong nhà một lần, tắm rửa sạch sẽ trở lại phòng ngủ, cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, không có cuộc gọi nhỡ.
Cô bấm lịch sử cuộc gọi, ngón tay dừng lại trên cuộc gọi tên Thẩm Tự Chước, hơi đắn đo một lát nhưng vẫn không thể nào gọi đi được. Cô thở dài, thầm mắng mình không có tiền đồ, khóa màn hình điện thoại lại ném sang bên cạnh, đang định tắt đèn ngủ thì điện thoại di động nằm trên giường vui vẻ vang lên tiếng chuông. Đàm Như Ý sợ hết hồn, chỉ sợ đánh thức Ông nội Đàm ở phòng bên cạnh, lập tức cầm điện thoại di động lên nhấn phím nghe, “Alo......”
“Sao vậy, sao lại hốt ha hốt hoảng như vậy?” Là giọng nói của Thẩm Tự Chước.
Đàm Như Ý không khỏi hơi cong môi một cái, “Không có việc gì. Đã đưa cô Đường về rồi sao?” Cô đứng dậy đi tắt đèn phòng ngủ, mở cửa sổ ra để gió đêm thổi vào.
“Ừ, em chưa ngủ sao, không gây ầm ĩ cho em đấy chứ?”
Đàm Như Ý vội nói, “Không có, đang định ngủ.” Lại hỏi, “Anh Thẩm về đến nhà chưa?”
“Đang ở dưới lầu.” Thẩm Tự Chước dừng một chút, “Có thể nhìn thấy trăng sáng.”
Đàm Như Ý không khỏi ngẩng đầu nhìn ra ngoài, “Em cũng có thể nhìn thấy.”
“Ừ.” Giọng nói của Thẩm Tự Chước trầm thấp, giống như đang phát ra sát bên tai vậy.
Hai người đều không tự giác lắng xuống, sau một lúc lâu Đàm Như Ý nhẹ giọng mở miệng, “Anh Thẩm, đàm phán buôn bán thế nào rồi? Thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi, đừng lo lắng.”
Đàm Như Ý cười cười, “Vậy thì tốt, em cũng không muốn nhìn thấy anh Thẩm sẽ uống nhiều rượu như lần trước nữa.”
Thẩm Tự Chước nhất thời không lên tiếng, yên lặng một hồi lâu chợt nhẹ giọng gọi: “Như Ý.”
Đàm Như Ý sợ hết hồn, “Anh… anh Thẩm......”
“Đừng ở nhà quá lâu, trở về sớm một chút.” Giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp, giống như mang theo chút đặc biệt của say rượu.
Hai tai Đàm Như Ý không khỏi thiêu cháy, “Em… Em sẽ cố gắng. Lâu rồi không gặp ông nội nên ông muốn em ở lại thêm vài ngày, em cũng không muốn làm ông thất vọng.”
Thẩm Tự Chước trầm mặc, chợt nói: “Hay là đưa ông nội tới Sùng Thành ở vài ngày, đúng lúc cuối tuần là sinh nhật của Đàm Cát.”
Đàm Như Ý cũng không nghĩ tới điểm này, do dự một chút, “Em sợ sẽ làm phiền anh......”
“Không đâu, ông nội anh cũng sẽ rất vui. Cùng trở về đi…” Anh dừng một chút, “Càng nhanh càng tốt.”
Đàm Như Ý không khỏi đưa mu bàn tay dán lên gương mặt nóng hổi, nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng, “Để ngày mai em nói với ông nội xem.”
Còn nói, “Anh Thẩm, anh hãy đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Thẩm Tự Chước yên lặng một lát, “Vậy em đi ngủ sớm một chút.”
Sau khi cúp điện thoại, trái tim Đàm Như Ý vẫn còn nhảy loạn bùm bùm, cũng không biết là bởi vì một câu “Như Ý” của Thẩm Tự Chước hay là giọng nói khuyên cô trở về của anh.
Cô nắm điện thoại nằm trên giường, đang nghĩ về đoạn đối thoại vừa rồi, điện thoại di động trong tay bỗng vang lên một tiếng, cô vội vàng mở ra, là tin nhắn Thẩm Tự Chước gởi tới: ngủ ngon.
Đàm Như Ý nhẹ giọng cười một tiếng, đang định trả lời thì điện thoại lại vang lên một tiếng nữa, vẫn là tin nhắn của Thẩm Tự Chước.
“Nhớ em.”
——
Ngày hôm sau, Đàm Như Ý nói đề nghị của Thẩm Tự Chước với Ông nội Đàm. Ông nội Đàm cũng băn khoăn giống như Đàm Như Ý, chỉ sợ đến đó sẽ quấy rầy người ta.
Đàm Như Ý khuyên: “Hiện tại mỗi ngày ra cửa Ông nội Thẩm đều phải dựa vào người ta đẩy xe lăn, ở nhà bực bội nhàm chán, ông qua đó đúng lúc giúp ông ấy giải buồn. Hai ông là chiến hũu cũ, cúng nhiều chuyện để tán gẫu.”
Ông nội Đàm vẫn có chút nghi ngờ, “Thật không sao?”
“Không có việc gì ạ. Nếu bên phía Ông nội Thẩm không tiện thì ông hãy ở cùng con và Thẩm Tự Chước. Nhà anh ấy rất rộng rãi, thêm một người nữa cũng không có gì đáng ngại. Lại nói đây chính là đề nghị của Thẩm Tự Chước, nếu ông không tin thì con gọi điện thoại để anh ấy tự nói với ông nhé?”
Lúc này ông nội Đàm mới yên lòng lại. Nếu quyết định xong thì ngày hôm đó Đàm Như Ý liền bắt đầu giúp ông nội Đàm dọn dẹp đồ đạc. Sáng sớm mùng ba, đón một chiếc xe khách nhỏ lên đường vào thành phố.
Lúc sắp đến, Đàm Như Ý gọi điện thoại cho Thẩm Tự Chước. Xe vừa tới cửa chung cư đã nhìn thấy anh đứng đợi sẵn ở đó.
Đàm Như Ý nhảy xuống xe lấy hành lý rồi đỡ ông nội Đàm xuống xe, Thẩm Tự Chước lập tức chào đón, chủ động nhấc hành lý, hỏi: “Ông nội, ngồi xe có mệt không?”
Ông nội Đàm cười ha ha, “Không mệt không mệt.”
Đàm Như Ý cười nói, “Vốn dĩ anh...... Anh ấy muốn lái xe đến đón ông, nhưng con cảm thấy quá phiền phức nên không cho.”
“Không cần đón không đón, hiện giờ giao thông rất thuận lợi, xe chạy cũng nhanh nên một lát là tới.”
Đàm Như Ý đỡ ông nội Đàm lên lầu, Thẩm Tự Chước bưng trà rót nước, lễ nghi chu toàn không hề sai lầm. Ông nội Đàm ngồi một lát, quan sát xung quanh.
Thẩm Tự Chước chú ý tới, nhỏ giọng nói: “Như Ý, đưa ông nội đi thăm quan một chút đi.”
Đàm Như Ý vội đáp một tiếng, đỡ Ông nội Đàm đứng dậy đi tới thư phòng. Vậy mà lúc bước vào thư phòng, cô đột nhiên nghĩ đến tất cả đồ đạc của cô đều ở thư phòng! Cái này mà để ông nội nhìn ra hai người bọn họ chia phòng ngủ, nói không chừng lại nghi ngờ......
Đầu óc Đàm Như Ý nhanh chóng xoay chuyển, tính toán nghĩ cách nào thích hợp để dụ dỗ ông nội đi ra ngoài trước, vậy mà ông nội đã mở miệng cười: “Tiểu Thẩm rất biết săn sóc, giường cũng đã chuẩn bị xong rồi.”
Đàm Như Ý lập tức liếc mắt nhìn chiếc giường đơn mình vẫn thường ngủ, tấm ga giường phía trên đã bị rút đi chỉ chừa một chiếc nệm không. Chiếc vali của cô đặt ở cuối giường cũng không thấy, cả thư phòng không nhìn ra dấu vết có người ở thời gian dài.
Đàm Như Ý âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm thán suy nghĩ cẩn thận của Thẩm Tự Chước.
Ông nội Đàm nhìn giá sách trên tường mà cảm thán: “Nhiều sách như vậy, phải tốn bao nhiêu tiền mua? Đọc hết sao?”
Đàm Như Ý cười lên, “Cứ xem từ từ, trước sau gì cũng hết ạ.”
Đi thăm quan thư phòng xong, Ông nội Đàm lại vào phòng bếp nhìn một chút. Thường ngày sau khi cơm nước xong, đều do Thẩm Tự Chước dọn dẹp. Anh có chút thích sạch sẽ, vì vậy trong phòng lúc nào cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ, không nhìn ra chút dầu mỡ nào.
“Như Ý, bình thường đều là con nấu cơm à?”
“Dạ con nấu, anh ấy rửa chén.”
“Còn biết rửa chén, rất tốt, biết chăm sóc người khác.”
Ngay sau đó lại nhìn phòng tắm và phòng ngủ của Thẩm Tự Chước, ra ban công Ông nội Đàm híp mắt nhìn một chút, “Ánh sáng trên ban công đầy đủ, rất thích hợp cho trồng vườn.”
“Cũng chưa trồng bao giờ, sợ nó chết mất ạ.”
“Dễ trồng lắm, để ông nói với con vài loại cây vừa đẹp mắt lại vừa dễ trồng, đặt ở đây, bình thường cứ tưới nước đúng giờ là được.”
Ông nội Đàm ra tổng kết: “Nhà cửa tốt thì tốt, sáng sủa, sạch sẽ, nhưng mà vẫn còn thiếu chút hơi thở con người.”
Từ sau khi Đàm Như Ý vào ở, cô chưa bao giờ dám tùy tiện thay đổi một chút nào trong phòng, lúc trước một mình Thẩm Tự Chước như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy.
Sau khi đi tham quan xong, Đàm Như Ý và ông nội trở lại phòng khách. Cũng sắp đến thời gian ăn cơm, Đàm Như Ý muốn đi mua thức ăn, để Thẩm Tự Chước ở nhà tâm sự với Ông nội Đàm.
Thẩm Tự Chước ngồi xuống ghế sofa, gọt quả táo đưa cho Ông nội Đàm. Ông nội Đàm khoát tay nói: “Răng không tốt lắm, không cắn nổi quả táo đâu.”
Thẩm Tự Chước lập tức đứng dậy rửa một ít nho đỏ đặt vào trong khay rồi bưng ra.
“Tiểu Thẩm, con đừng lễ mễ, ông đã quấy rầy rồi mà con còn khách khí như vậy, ông thật sự áy náy.”
“Ông đừng nói như vậy, ông là ông nội của Như Ý, đây là chuyện phải làm.”
Ông nội Đàm cười khen: “Có được những lời này của con thì ông đã yên tâm rồi.”
Thẩm Tự Chước đẩy mâm tới trước mặt Ông nội Đàm, Ông nội Đàm ăn mấy quả, hỏi: “Bình thường Như Ý nhà chúng ta không gây ầm ĩ gì đến con chứ?”
Thẩm Tự Chước lắc đầu, “Không có, Như Ý rất tốt ạ!”
“Chắc con cũng hiểu tình hình trong nhà chúng ta. Ba nó không nên thân, một khi uống say về là lấy chổi đánh nó. Lúc có ông ở nhà còn có thể cản một chút, những lúc không có...... Haizz. Cho nên từ nhỏ tính tình của đứa nhỏ này cũng rất hướng nội, chỉ sợ chọc người khác không vui. Lên đại học hơi thay đổi được một chút, lúc trở lại cũng dám tranh luận với cha nó.”
Thẩm Tự Chước không lên tiếng, tay lại lặng lẽ nắm chặt.
“Thật ra tính tình của nó cũng rất mạnh mẽ, giống y như mẹ nó vậy. Một khi bị bắt nạt là có thể đông quy vu tận(*) với đối phương. Lúc ấy ba nó không cho nó đi học đại học, nó cầm dao lên nói nếu không đồng ý thì nó liền cắt cổ chết ở cửa nhà...... Nó cứng đầu như vậy đấy.” Ông nội Đàm thở dài, “Chuyện lần này cũng là do ba nó tạo nghiệt. Ông lại không có bản lĩnh, phấn đấu cả đời chỉ để lại một đáy quan tài. Tiểu Thẩm à......”
Thẩm Tự Chước vội nói, “Ông cứ nói ạ.”
“Ông chỉ muốn nói với con một câu, số tiền nợ nhà con tụi ông sẽ nghĩ cách trả hết. Con ngàn vạn lần đừng vì việc này mà xem thường Như Ý. Dù sao đều là vợ chồng, còn phải sống cùng nhau. Tuy nói đứa nhỏ Như Ý này không có ưu điểm gì đặc biệt nhưng tính tình rất tốt, ai đối tốt với nó thì nó đáp lại hết mình. Nửa thân thể của ông đã sắp xuống mồ rồi, cũng không còn tâm nguyện gì khác, chỉ có cô cháu gái này cuộc sống trước kia quá khổ cực, ông chỉ muốn tìm một người có thể đối xử tốt với nó trong cuộc sống sau này......”
“Ông nội!” Thẩm Tự Chước cầm lấy bàn tay gầy nhom của Ông nội Đàm, “Ông cứ yên tâm, con nhất định không phụ lòng Như Ý.”
Lúc này Ông nội Đàm mới cười lên, “Ông nhìn ra được con là đứa bé kiên định. Nếu con không thích Như Ý, sau này thật sự không sống chung nữa thì chia tay cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng để nó chịu uất ức.”
“Ông cứ yên tâm ạ.”
Qua một lúc, còn nói, “Còn nữa, hai mươi vạn đó là lễ hỏi con cưới Như Ý vào cửa, nên không có chuyện trả hay không trả. Về sau ông đừng nói những lời như thế nữa nhé... Đều là người một nhà.”
Ông nội Đàm thấy Thẩm Tự Chước thành khẩn chững chạc như thế, lo lắng trong lòng lại ít đi một tầng, cười nói: “Cháu gái của ông còn có một ưu điểm đó là nấu ăn rất ngon. Lần này ông bằng lòng đi theo cũng là muốn nếm tay nghề của nó nhiều thêm một chút. Một ông lão già khọm rồi, nếm một lần cũng là ít đi một lần......”
Thẩm Tự Chước đang muốn nói chuyện bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Đứng dậy mở cửa, Hạ Lam đang đứng bên ngoài, thân thể cô dò xét liếc mắt nhìn vào bên trong, “Nghe nói ông nội Như Ý tới, tôi xuống chào hỏi.”
Thẩm Tự Chước nghiêng người để cho cô đi vào, lúc Hạ Lam vào cửa đổi giày chợt sực nhớ ra gì đó, cười hỏi, “Tin nhắn tôi gửi cho anh có nhận được không?”
Thẩm Tự Chước yên lặng một lát, “Nhận được rồi.”