11.
Lại thêm một mùa hoa nở xuân về.
Tôi và Chu Dục đã gần một năm chưa gặp nhau.
Đương kim hoàng đế bệnh nặng, cuối năm lẽ ra phải là thời điểm sôi nổi nhất. Nhưng khi tin tức hoàng đế bệnh nặng thường xuyên lan truyền, ngay cả các phiên vương vốn trước kia đã bị phái đi các nơi khác cũng muốn ngo ngoe rục rịch.
Mà những hoàng từ ở trong kinh thành cũng mang trong mình suy nghĩ riêng, kết giao thân thiết với các triều thần.
Toàn bộ kinh thành đều chìm trong bầu không khí vô cùng kỳ quái.
Có vẻ tất cả mọi người đều đang chờ kết quả.
Rốt cuộc ai sẽ là tân hoàng?
Về vấn đề này, đương nhiên tôi sẽ nghiêng về phía Chu Dục, dù sao nếu như anh ấy có thể trở thành đế vương thì sau này tôi cũng có thể
Ôm đùi.
Nhưng nếu anh ấy thua, có khả năng rất cao sẽ mất mạng.
Đến lúc đó, tôi sẽ tiêu một thỏi vàng mua cho anh ấy một ít vàng thỏi và tiền giấy, để anh ấy dù ở dưới địa phủ cũng có thể làm một hoàng tử nhàn nhã phú quý.
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy bản thân mình là một người tốt.
Lúc này rồi mà còn nghĩ đến việc tiêu tiền cho người khác, chẳng phải mình là người rất tốt hay sao?
Tôi vẫn tiếp tục mở cửa hàng mổ heo.
Nhưng vì lúc trước Chu Dục đã tặng cho tôi hai khối ngọc bội, cộng thêm các chị thường xuyên giúp đỡ, bây giờ tôi không hề thiếu bạc trên người.
Về phần mổ heo thì chỉ đơn giản là sở thích cá nhân.
Vì vậy khi đang gϊếŧ heo, tôi liền nghe thấy tin tức từ trong cung truyền ra. Là một người luôn luôn mổ heo dứt khoát, nhưng dao mổ heo bỗng nhiên rơi xuống, suýt chút nữa chém đứt nửa cái tấm ván.
Chậc, Chu Dục không hổ là người mà tôi để mắt.
Cho dù không có mẫu tộc lại chưa từng được đế vương coi trọng. Nhưng trong một năm dài này, anh ấy đã ẩn nhẫn và thiết lập rất nhiều bố cục, cuối cùng sau khi hoàng thượng bệnh chết liền trở thành tân hoàng.
Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã ban bố rất nhiều đạo luật, cải cách không ngừng nghỉ. Mặc dù lời nói trên dưới triều chính rất nhiều nhưng với thủ đoạn tàn nhẫn và lỗ mã.ng, Chu Dục đã khiến những đại thần kia phải ngậm miệng lại.
Lại ước chừng thêm ba tháng.
Cái tên đã từng nói rằng, chờ khi anh ta đăng cơ hoàng đế sẽ cho tôi một đời vinh hoa phú quý.
Bây giờ ngay cả cái bóng cũng không thấy!
Tròn ba tháng —-
Thánh chỉ đâu? Vàng thỏi đâu? Hoàng kim đâu? Còn có anh ta đâu rồi???
Tôi phàn nàn với chị ba: “Quả nhiên miệng đàn ông đúng là lừa người!”
Lúc trước chắc chị ba cũng sẽ đồng ý lời này của tôi, nhưng bây giờ chị ấy đang có tình cảm với công tử thế gia họ Trương kia, liền gõ trán tôi.
“A Trản, cái này là do em gặp không đúng người, không nên vơ đũa cả nắm.”
Ôi, một người phụ nữ rơi vào bụi trần.
Quả thực vô cùng đáng sợ.
Chợt, tôi nhớ đến ở bên trong mấy gia tộc lớn có chị em họ Lâm có thể trường sinh bất tử, muốn trường sinh thì phải tự tay gϊếŧ người mình yêu.
Dùng trái tim làm vật hiến tế là có thể trường sinh.
So sánh cả hai thì nhiệm vụ của Tô gia chúng tôi coi như đơn giản hơn nhiều.
Suy cho cùng, nếu nhìn về phía chị hai và chị ba của tôi, một khi rơi vào tình yêu thì không có cách nào tự dứt ra được, nếu để họ phải rút kiếm chống lại nhau chỉ để bảo vệ mạng sống của bản thân là không có khả năng.
Nhưng rốt cuộc chị ba vẫn thương tôi, vì vậy chị ấy nói cho tôi một biện pháp: “Thím ba nhà họ Vương cách vách nhà em, thích làm bà mối, sao không để thím ấy sắp xếp vụ kết hôn? Bên Lâm gia có một đứa con gái,cũng làm như vậy để tuyển người tới cửa ở rể.”
Chậc, hình như cũng có lý.
Vì vậy tôi dúi cho thím ba họ Vương một thỏi bạc, sau đó bịa thêm vài điều linh tinh. Nói rằng tôi có một tên anh họ hay bắt quàng làm họ, ghét bỏ tôi chỉ là một người phụ nữ mổ heo không ra gì, vậy nên sau khi để lại một phong thư đã chuồn mất dạng.
Thím ba họ Vương nghe xong thì lòng đầy căm phẫn.
Liền thề với trời rằng sẽ tìm cho tôi một lang quân khỏe mạnh, và tất nhiên sẽ đẹp trai hơn tên anh họ kia mới được.
Tôi hơi suy nghĩ rồi kéo ống tay áo của thím ấy: “Thím à, cháu rất muốn lấy chồng. Nếu muốn tìm người trông khôi ngô hơn anh họ cháu chắc cũng phải mất mười năm tám năm, rất khó tìm. Hay là chúng ta hạ thấp tiêu chuẩn một chút, cháu không kén chọn.”
Chỉ cần hợp nhãn duyên.
Đương nhiên nếu dáng dấp càng tuấn tú thì chắc chắn càng hợp nhãn duyên hơn.
Có thím ba lo mọi việc.
Rất nhanh tôi đã bắt đầu xem mắt.
Trước đó lúc còn ở nhà, tôi thường hay xem các video ngắn, đã từng xem qua vô số buổi xem mắt kỳ quặc. Nhưng tôi không hề nghĩ rằng khi đến thế giới này vẫn còn vô số người kỳ lạ.
“Công tử nhà họ Trần này rất dịu dàng, nhất định sẽ coi cháu như châu như ngọc.”
Đúng vậy, gió chỉ cần thổi là ngã.
“Công tử nhà họ Vương cũng không tệ, chỉ là tính tình hơi nóng nảy một chút. Mấy vị phu nhân đã qua cửa trước kia lại không có may mắn, cho nên mới lựa chọn hòa ly.”
Nếu không phải quãng thời gian trước tôi mới thấy tên công tử họ Vương này đánh vợ, chắc tôi sẽ tin mấy lời nói dối của vị thím ba này đây.
“Nếu không thì công tử nhà họ Lý? Vị công tử này thím cực kì vừa ý, không chỉ có diện mạo tuấn tú, mà trong nhà còn có tiền của, chỉ là hơi thấp một chút, nhưng việc này không quan trọng đến vậy đâu, đúng không?”
Tôi cúi đầu liếc nhìn vị công tử mới cao đến bắp đùi tôi.
Nếu không phải tôi gặp anh ta ở thời điểm xem mắt mà là ở trong một phiên chợ bình thường, tôi sẽ chỉ cho rằng đây là một đứa trẻ.
Rõ ràng anh ta chỉ cao bằng một nửa người tôi.
Tôi ngước mắt liếc nhìn thím ba, nếu tôi không nhìn thấy sự chân thành khó kìm nén trong mắt của bà ấy, tôi sẽ cho rằng bà ấy đang cố ý trêu chọc tôi mất.
Chuyện này là sao vậy!
Tưởng chừng sắp điên đến nơi rồi, tôi vừa thét gào vừa chạy về nhà.
Tìm bà mối để kết hôn hiển nhiên là một quyết định không đáng tin cậy chút nào. Vì bạn vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết đối tượng xem mắt đến tột cùng sẽ dở hơi ra sao.
Vào lúc tôi đang định tìm thím ba để thím ấy không cần tiếp tục giới thiệu cho tôi nữa.
Khi cửa phòng vừa mở ra, một người đàn ông đeo mặt đang chuẩn bị mở cửa đã đứng trước mặt tôi. Trong tay hắn ta có kiếm, ánh mắt sắc bén, tuy bị che nửa khuôn mặt nhưng tư thế này lại cho thấy rằng hắn muốn gϊếŧ tôi.
Dù sao tôi đã ở đây một năm, tôi cũng không phải đồ đần.
Lúc này tôi xoay người co cẳng chạy, vừa chạy vừa la hét, cố gắng làm hàng xóm có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi.
Tên sát thủ dường như không ngờ rằng tôi sẽ đẩy cửa vào lúc này, nên sau khi sửng sốt đã nhanh chóng rút kiếm muốn gϊếŧ tôi.
“A a a a cả đời tôi tích đức làm việc thiện, việc xấu nhất cũng chỉ có lấy mất cái váy của chị hai thôi mà, có cần phải trả giá bằng mạng sống không chứ!”
Thanh kiếm đó sắp đâm vào tôi.
Ngay khi tôi tưởng mình sắp chết, một người đàn ông mặc trang phục màu đen chợt xuất hiện, và đang đánh nhau với tên sát thủ đó.
Một kịch bản trông quen quen, một tiết mục trông cực kỳ quen.
Theo như những cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà tôi từng đọc qua, rất có thể đây là chân mệnh thiên tử của tôi.
Tôi hắng giọng một tiếng, nhìn anh ta một kiếm đâm xuyên người tên sát thủ. Tôi định bắt chước mấy lời thoại của mấy cô gái được cứu trong tiểu thuyết.
Tôi mở lời: “Đa tạ ân công cứu giúp, tiểu nữ không có gì để báo đáp, chỉ có thân….”
Lời còn chưa nói hết thì tôi đã thấy được bộ dạng của người kia.
“Chu Dục?”
Chu Dục ném thanh kiếm bị nhiễm máu qua một bên, nhẹ nhàng cười đến trước mặt tôi.
“A Trản, sao không nói tiếp?”
“Nói cái gì?”
Hơn một năm chưa từng gặp mặt, bây giờ tôi cũng có chút hoảng hốt.
Người trước mắt đã từng sống cùng tôi mấy tháng trời, giống như bạn tốt nhất của tôi, bây giờ lại một lần nữa xuất hiện trước mắt tôi, thì đã trở thành một vị hoàng đế, tôi có cảm giác không biết phải làm sao.
Anh ấy mở miệng: “Điều vừa nãy chưa nói xong.”
Điều chưa nói hết?
Miệng tôi nhanh hơn não: “Tiểu nữ không có gì để báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp?”
Nói xong tôi liền bịt miệng lại.
Không thể gả cho đế vương.
Đây là cách chết nhanh nhất.
“Sao vậy, không muốn báo ơn?”
Chu Dục nhìn động tác của tôi, nụ cười trên khuôn mặt hơi nhạt, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc.
“Bệ hạ nói đùa, hiện tại ngài là bậc đế vương, ta chỉ là một nữ đồ tể. Dựa vào giao tình lúc trước, chân tình cũng có thể bù đắp được, ngài còn nợ ta cái gì không? Ví dụ như vạn lượng hoàng kim, đưa cho ta một người đàn ông…?”
Chị em ơi, cuối cùng tôi cũng nhịn được đến lúc này!
Cuối cùng tôi cũng có thể xin đương kim hoàng đế ban cho tôi một cuộc hôn nhân, như vậy người chồng tương lai của tôi sẽ e ngại sự uy nghiêm của thiên tử, dù có thay lòng đổi dạ cũng phải cùng tôi hoàn thành lời thề nhất thế song nhân.
Quả nhiên tôi là người thông minh nhất.
Tôi còn chưa kịp vui sướиɠ xong, Chu Dục đã gõ trán tôi một cái: “Rõ ràng còn có lựa chọn tốt hơn, sao chỉ muốn vạn lượng hoàng kim và một vị hôn phu?”
Tôi gật đầu: “Đương nhiên.”
Lúc này Chu Dục dường như hơi hồi hộp, mang theo một chút mong đợi mở miệng: “Hoàng kim dễ thương lượng, ta còn có thể tặng nàng rất nhiều châu báu ngọc ngà, nhưng về phần lang quân, nàng thấy ta thì sao?”
Thấy anh ấy như nào…
Tôi cẩn thận nhìn mặt anh, đó vẫn là khuôn mặt đẹp nhất tôi từng gặp.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Haizz, đế vương.
Đặt cược vào tình yêu của một vị hoàng đế, trừ khi tôi bị bệnh.
“Không được.”
Tôi quả quyết lắc đầu.
Nét mặt Chu Dục đột biến, nhưng vẫn như cũ đè nén cảm xúc hỏi: “Vì sao ta không được?”
“Bởi vì ta muốn một lang quân chỉ toàn tâm toàn ý với mình ta. Toàn tâm toàn ý ở đây không phải chỉ trái tim của người kia. Mà là ta nhất định phải là chính thất của hắn, đời này hắn cũng không được có người phụ nữ khác. Mà ngài là hoàng đế, từ trước đến nay hậu cung ba ngàn giai lệ, sao có thể cho ta một đời một kiếp được?”
Thực ra ở cổ đại, muốn một đời một kiếp không khác gì kể một câu chuyện cười.
Nhưng đây là nhiệm vụ yêu cầu.
Cho nên tôi cần phải chấp hành.
“Một đời một kiếp?”
Chu Dục trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức tôi sắp hết kiên nhẫn đã mở miệng nói: “Nếu ta có thể hứa với nàng một đời một kiếp thì sao?”
Chết cười, chó cũng không tin.
“Được nha, nếu ngài có thể để mọi người biết, ngài đã hứa với ta một đời một kiếp, cuộc đời này tuyệt đối không nạp phi, ta chắc chắn sẽ ở bên ngài.”
Nhìn cái miệng này của anh ấy, đương nhiên tôi cũng không ngại nhiều lời.
Dù sao cũng là việc không có khả năng.
Cho nên tôi không hề nghĩ tới, tên này lại điên tới vậy. Sau khi về cung, trong thiên triều, anh ấy đã tuyên bố hủy bỏ hậu cung, cuộc đời này chỉ cưới mình tôi làm hoàng hậu.
Triều đình đại loạn, tất cả các đại thần đều ra sức nghị luận, nhưng đều bị Chu Dục cường ngạnh đè xuống.
“Như vậy, nàng sẽ tuân thủ lời hứa lúc trước của nàng chứ?”
Anh ấy mở miệng hỏi tôi.
Tôi nhìn thánh chỉ trên tay anh ấy, mặt trên có viết phong tôi làm hoàng hậu, hơn nữa cả cuộc đời này sẽ chỉ có mình tôi, hậu cung sẽ không có bất kỳ một cung phi nào cả.
Như vậy…
Lại lần nữa tôi ngước mắt lên nhìn Chu Dục, trong mắt tràn đầy sự nghiêm túc, hỏi: “Chu Dục, ta không nói giỡn với ngài. Nhất định ta phải tìm một người phu quân có thể cùng ta một kiếp một đôi người. Nếu có một ngày ngài phụ ta, ta sẽ không thể sống được. Không phải bởi vì bị phản bội mà nản lòng thoái chí, mà là ta thật sự sẽ chết. Như vậy, ngài chắc chắc sẽ đảm bảo được cho ta chứ?”
Anh trịnh trọng hứa hẹn: “Ta cưới nàng, cuộc đời này ta không bao giờ hối hận.”
Thôi thôi.
Ai mà không phải trải qua vài ba câu chuyện xúc động chứ?
Cho dù thành thân với ai, cũng đều là một ván cược lớn, không thể nhìn được tương lai phía trước.
Chị hai và hiệp khách, chị ba và công tử thế gia.
Đều như vậy cả.
“Được, tôi cũng cược một lần.”
Nếu đến lúc cuối tôi thua.
Thì cũng chỉ có thể trách bản thân lòng tham quá lớn, cược quá lớn, mới có thể thua hết cả bàn cờ.
12.
Đế hậu đại hôn, lục cung* bị hủy bỏ.
(*là cụm từ ám chỉ đến 6 cung điện nằm trong cụm hậu cung của vua/hoàng đế.)
Điều đó đã vấp phải sự phản đối kịch liệt của các triều thần*, nhưng nó lại trở thành một giai thoại được lưu truyền rộng rãi trong dân gian.
(*quan lại trong triều.)
Nếu thời gian chỉ dừng lại trong năm năm đầu tiên.
Có lẽ, mỗi người chúng tôi đều sẽ được hạnh phúc.
Chớp mắt đã năm năm trôi qua, chỉ cần bất cứ khi nào có cơ hội là tôi sẽ rời hoàng cung để đến gặp các chị gái của mình.
Nhất là nhà của chị ba. Chị ấy kết hôn không quá ba tháng, thì đã có thai.
Tuy đây chỉ là nhiệm vụ công lược, nhưng nó cũng là một cuộc đời thực sự.
Nếu nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, thì sau mười năm, chúng tôi cũng vẫn có thể lựa chọn già đi tự nhiên ở thế giới này.
Tốc độ của dòng chảy thời gian ở thế giới khác không giống với thế giới thực.
Trên thực tế, nếu ở đây sáu mươi năm, thì khi trở lại thế giới thực, cũng chỉ mất có hai tháng.
Mà đối với loại nhiệm vụ này, việc thụ thai một đứa trẻ sẽ khó khăn hơn nhiều so với người bình thường.
Chị ba và Trương Quân Nghiêu rất hòa hợp, tuy nói dòng dõi thế gia có nhiều quy tắc, nhưng chồng chị ba đều chiều theo ý của chị ấy, cuộc sống cũng xem như thoải mái.
Thế nên đứa trẻ đã ra đời.
Biệt danh là Diên nhi.
Diên nhi rất thông minh và đáng yêu, con bé luôn dùng chất giọng bập bẹ mùi sữa của mình để gọi tôi là dì. Vậy nên, tôi hay đến nhà chị ba, cốt yếu là để dành nhiều thời gian hơn cho cô cháu gái nhỏ này của mình.
“A Trản, em khác với bọn chị! Em nên có một đứa con!”
Chị ba đang đùa giỡn với Diên nhi nằm trong lòng chị ấy, không quên nhắc nhở tôi.
Tôi gật đầu.
Nếu mấy lời này được thốt ra ở hiện đại, tôi nhất định sẽ phản bác: “Thế nào, chẳng lẽ nhà anh ta có ngai vàng cần phải thừa kế hay sao?”
Vừa khéo, lần này quả thật là có ngai vàng để kế thừa.
Đặc biệt trong hậu cung chỉ có duy nhất một hoàng hậu là tôi đây, khiến các đại thần tức mà không dám nói gì. Cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn chăm chăm vào bụng của tôi, mong chờ tôi sớm sinh thái tử, để ổn định đất nước.
Tôi cúi đầu chạm vào cái bụng phẳng lì của mình.
“Nhưng về chuyện đứa trẻ, em cũng không còn cách nào khác! Có lẽ là do duyên phận chưa đến!”
Gia tộc chúng tôi rất hiếm có người giống như chị ba, vừa lấy nhau được một tháng thì đã có thai. Phần lớn, việc mang thai con nối dõi là vô cùng khó khăn, nên nhân khẩu trong nhà cũng không được thịnh vượng.
Tôi cũng muốn có một đứa bé để các quan đại thần không nhắc đến chuyện tuyển tú vào mỗi năm. Nhưng vấn đề này, tôi thực sự không thể quyết định được.
“Tuy nói như vậy, nhưng còn phải ngẫm nghĩ tới biện pháp! Hai năm nay còn tốt, nhưng nếu qua thêm mấy năm nữa mà em vẫn không có tin tức gì, thì cũng khó đảm bảo được Chu Dục sẽ không lấy thê thϊếp vào hậu cung vì vấn đề kế tục!”
Chị cả cũng nhẹ nhàng mở lời.
Năm đó, sau khi hoàng đế mới lên ngôi, thì liền tổ chức khoa khảo*. Chàng thư sinh được chị cả cứu đã trở thành Thám hoa**.
(*khoa khảo: vòng sơ khảo của kì thi thời xưa.
**Thám hoa: là một loại danh hiệu của học vị Tiến sĩ trong hệ thống khoa bảng Nho học thời phong kiến ở các quốc gia Đông Á. Đứng sau Trạng nguyên và Bảng nhãn.)
Dù chị cả chưa bao giờ nói cho thư sinh kia biết tên thật của chị ấy, nhưng không ngờ là vị Thám hoa đó đã tìm được nhà họ Tô và trịnh trọng bày tỏ ý định muốn cưới chị cả.
Mà khi đó, Thừa tướng vốn có ý định gả con gái của mình cho thư sinh.
Nhưng Hứa Hoài An đã chọn chị cả, bởi vì lòng tốt của chị ấy đã khiến thư sinh rung động, nên anh đã khéo léo từ chối Thừa tướng, để rước chị cả về nhà.
Hai người nhanh chóng kết hôn, tính đến thời điểm hiện tại thì cũng đã gần bốn năm, nhưng vẫn chẳng có động tĩnh gì. Dù anh rể không nói nhiều, nhưng mẹ chồng của chị cả lại rất thường hay dùng những lời lẽ nặng nề để chỉ trích chị ấy, làm gì cũng bị xoi mói.
Hơn nữa, tuy anh rể là một Thám hoa, nhưng năm đó anh lại từ chối lời đề nghị của Thừa tướng để cưới chị cả, việc đó ít nhiều đã khiến Thừa tướng bị mất mặt.
Sau khi chị em chúng tôi chính thức bắt đầu nhiệm vụ công lược, thì không được phép xen vào chuyện của người khác. Vì thế, dù biết Thừa tướng dùng nhiều thủ đoạn công khai và ngấm ngầm ức hϊếp anh rể, chúng tôi cũng chỉ có thể bấm bụng chịu đựng.
Sự nghiệp của anh rể không mấy suôn sẻ nên bà mẹ chồng độc ác bèn trút hết giận dữ lên người chị cả.
Tóm lại, cuộc sống của chị cả cũng không hoàn toàn hạnh phúc cho lắm!
Tôi đang định nói gì đó với chị cả thì đột nhiên có người xông vào sân. Chị hai ăn mặc vô cùng hiên ngang, trong tay còn cầm một thanh trường kiếm, thoạt nhìn rất ra dáng một nữ hiệp khách.
Mấy năm nay, chị hai đã đi khắp nơi để trừ gian diệt ác, không còn dáng vẻ của thiếu nữ yếu ớt năm nào. Giờ chị ấy cũng đã trở thành người có võ công mạnh nhất trong số bốn chị em chúng tôi.
Chị hai giận dữ chạy vào trong, mắt vẫn còn hơi ửng đỏ.
Vừa nhìn thấy chị cả, chị hai đã lao vào vòng tay của chị ấy: “Chị cả, Tống Dao bắt nạt em…”
Uầy, lại nhao nhao nữa rồi!
Không giống như chị cả và anh cả lúc nào cũng tương kính như tân, chị hai và chồng của chị ấy lại giống như một đôi oan gia ngõ hẹp, suốt ngày cãi nhau chí chóe, dù cho là một cây trâm nhỏ cũng có thể sinh chuyện.
“A Nguyên, có chuyện gì thế?”
Chị cả nhẹ nhàng dỗ dành, chị hai liền bắt đầu tố cáo.
“Mấy chuyện trước đây, em thừa nhận là mình có hơi mẫn cảm! Nhưng lần này, em thực sự không cố ý cãi nhau với anh ấy! Tống Dao sinh ra từ giang hồ, có rất nhiều mối quan hệ, cũng từng bị thương và được người khác cứu giúp! Em vẫn hiểu đạo lí có ân tất báo, nhưng anh ấy cũng không nhất thiết phải mang theo con gái của ân nhân đi cùng và chăm sóc cô ấy chu đáo như vậy chứ! Chỉ thiếu bước kết hôn nữa là vừa đẹp luôn rồi!”
“Cái gì? Anh ta có tình ý với người phụ nữ khác sao?”
Chị ba vội vàng đi tới, mặt mày nghiêm trọng.
“Chính là.....”
Chị hai vừa định lên tiếng, thì anh rể thứ hai xui xẻo của tôi cũng chạy ào vào sân, trong tay còn cầm một cây trâm, dịu dàng dỗ dành chị hai.
“Lần này là ta sai rồi! A Nguyên, nàng đừng giận ta nữa! Ta đã sắp xếp cho Linh Thanh một căn nhà, còn chọn ra một vài nha hoàn, đảm bảo nửa đời còn lại của muội ấy sẽ không phải lo lắng về vấn đề cơm ăn áo mặc nữa! Từ giờ trở đi, ta tuyệt đối sẽ không để muội ấy ra ngoài gây rối với nàng nữa, được không?”
“Thật không?” Chị hai đưa tay lau nước mắt.
Tống Dao vội vàng giơ tay thề thốt: “Ta cam đoan, kiếp này chỉ yêu duy nhất một mình Tô Nguyên!”
Tiếp đó, hai người vừa cãi nhau ầm ĩ bây giờ đã làm hòa.
Tôi và chị cả, chị ba nhìn nhau mỉm cười.
Nếu không xảy ra chuyện bất trắc, cặp oan gia này, xứng đáng có được một cuộc sống hạnh phúc êm đềm đến hết đời.