Cười Hỏi Họa Từ Nơi Nào Đến

Chương 44: Đêm thất tịch




Edited by Bà Còm

(Đêm Thất tịch hay gọi là Lễ Thất xảo vào ngày 7 tháng 7 âm lịch, theo truyền thuyết là ngày duy nhất trong năm Ngưu lang Chức nữ gặp nhau, đã trở thành ngày lễ tình yêu của các nước Đông Á và Đông Nam Á)

Mùng bảy tháng bảy là lễ Thất xảo truyền thống của Kỳ quốc, lúc màn đêm buông xuống, tất cả đường phố lớn nhỏ sẽ treo đầy hoa đăng, người bán hàng rong cứ theo lẽ thường mà buôn bán. Mỗi khi đến ngày này, các thiếu niên và thiếu nữ sẽ đạp ánh trăng ra khỏi nhà, mong đợi có thể mượn ngày này gặp người hữu duyên.

Thẩm Ngọc Chiếu không hiểu được vì sao Sở Vân Khanh nhất định phải lưu lại mấy ngày, đợi đến đêm nay mới mang theo mình rời đi, càng làm nàng kỳ quái chính là, không giống như nàng tưởng tượng phải giục ngựa phi thần tốc, ngược lại huynh ấy tựa hồ như cũng không vội trở về Hoàng thành, chỉ dắt ngựa mang theo nàng, từ từ đi bộ xuyên qua những đường phố dài lê thê buồn tẻ.

Ngón tay bị Sở Vân Khanh nắm chặt, nhiệt độ hơi lạnh làm nàng có chút không quen. Nàng đột nhiên nhớ tới lúc Sở Mộ Từ còn ở bên cạnh, bàn tay lúc nào cũng rất ấm áp giống như chứa đựng ánh mặt trời, nhưng khi bao tử đau vẫn gọi nàng đến xoa xoa, còn chàng thì âm thầm siết chặt tay nàng mặt mày hớn hở.

Ước chừng đây là tâm tình của những kẻ đang yêu, nếu là trước đây, mỗi khi đối mặt với Sở Mộ Từ là nàng nhịn không được so chàng với Sở Vân Khanh, đưa ra đủ loại bắt bẻ; nhưng bây giờ dù cho Sở Vân Khanh ở ngay bên cạnh, nàng cũng toàn tâm nhớ đến Sở Mộ Từ.

Người mà trước mặt nàng luôn phá lệ giống như hài tử, nam nhân đợi nàng mười năm.

"Ngọc Chiếu." Sở Vân Khanh gọi nàng, "Muội nhìn kìa, kia là cây phúc duyên, đứng dưới tàng cây có thể hứa nguyện."

Nàng theo ánh mắt của Sở Vân Khanh nhìn lại, đã thấy một cây đại thụ che trời treo đầy phúc ký, rất nhiều thiếu nữ cười nói tự nhiên mượn thang trèo lên phía trên, đem phúc ký trong tay treo trên đầu cành, nhất định trong đó đều gởi gấm những lời ước nguyện chân thành cho một mối lương duyên tốt đẹp.

"Đến đó cầu nguyện đi."

Nàng không có nguyện vọng gì đáng giá cần được ưng thuận, nhưng lại không đành lòng bác bỏ ý tốt của Sở Vân Khanh, lúc này vuốt cằm đồng ý, cất bước đi đến trước cây cổ thụ phúc duyên, học theo bộ dáng của những người khác chắp tay trước ngực, ở dưới ánh trăng vái ba cái.

Dưới tàng cây có một lão giả tiên phong đạo cốt đưa cho nàng một đôi bùa nhân duyên dùng chỉ màu kim tuyến đan thành, mỉm cười nói: "Xét theo tướng mặt của cô nương, xác nhận đã có ý trung nhân."

"... Tiên sinh nhãn lực thật tốt, bất quá thứ cho tiểu nữ nói thẳng, đạo bùa này đã không còn ý nghĩa gì."

Lão giả vui vẻ sâu hơn: "Vậy cũng cứ đem đôi bùa này cất kỹ đi, đường nhân sinh còn dài, nếu là của ngươi thì chung quy vẫn là của ngươi."

Thẩm Ngọc Chiếu hơi có phần mất tự nhiên cười nhẹ một tiếng, nụ cười có chút khổ sở, nàng không thấy nổi con đường tương lai mịt mờ của mình, nhưng giờ khắc này, nàng xác thật cảm tạ thiện ý mỏng manh của đối phương.

Lúc trở về, Sở Vân Khanh vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ nàng, chỉ là trong tay nhiều thêm một bao hạt thông ngào đường, thấy nàng đến bèn mỉm cười lấy ra một khối đưa đến miệng nàng: "Biết rõ muội thích nhất món này."

"Ngũ gia có lòng." Hạt thông ngào đường vị ngọt lan tràn giữa răng môi, nàng chần chờ một chút, cuối cùng nhịn không được hỏi, "Không biết Ngũ gia vì sao phải dẫn muội tới chỗ này?"

"Không có nguyên nhân, chỉ thuần túy muốn cùng muội trải qua đêm Thất tịch thôi." Sở Vân Khanh thản nhiên trả lời, "Cho dù là ngày lễ này cũng không chân chính thuộc về ta và muội."

"..."

Sở Vân Khanh đột nhiên thẳng thắn khiến nàng trở tay không kịp.

"Ngọc Chiếu, Bản vương cũng luôn rất thích muội, thế nhưng Bản vương tự biết mình không thể đối đãi với muội tốt hơn so với Tam ca, cho nên chuyện phải làm là buông tha mà thôi." Sở Vân Khanh cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt mờ mịt của nàng nói rõ ràng từng chữ từng câu, "Bản vương không hề hối hận về lựa chọn lúc trước, cho nên muội cũng nhất định phải không chịu thua kém, tương lai phải cho Bản vương thấy muội thật hạnh phúc."

Lời còn chưa dứt, Sở Vân Khanh bỗng nhiên cúi đầu, vô cùng thành kính hôn lên trán nàng, tóc dài rủ xuống phất qua mặt, hắn nhắm mắt lại, đem tất cả tâm tình giấu trong đáy mắt.

Lại trở về Hoàng thành một lần nữa, Thẩm Ngọc Chiếu không thể nói rõ tâm tình của mình đến tột cùng là gì.

Hiện tại nàng chỉ muốn vội vàng hoàn thành chuyện Sở Vân Khanh nhờ vả, không nên đụng phải người quen, cũng không cần làm ra sai lầm gì.

Nhưng lão thiên không bao giờ làm toại lòng người, lúc nàng phát hiện Sở Vân Khanh đang trực tiếp đem mình dẫn vào Hoàng cung, dự cảm bất an thoáng chốc xông lên đầu.

"... Ngũ gia, huynh đây là muốn làm gì?"

"Không làm gì cả." Sở Vân Khanh trả lời rất tự nhiên, "Dẫn muội đi gặp người nên thấy."

Nàng lập tức khẩn trương, vùng thoát ra khỏi tay của Sở Vân Khanh, nghiêng đầu quay lại đi ngược về hướng vừa đến, ai ngờ chưa đi được mấy bước liền bị một đám người chặn lại, định thần nhìn lại đúng là Sở Tú Huỳnh và Sở Chi Ngang cầm đầu đám thợ giày thối bốn người.

Được, lần này xem như hoàn toàn bị bao vây ngay giữa thanh thiên bạch nhật, đúng là tiến thối lưỡng nan rồi.

"Ngọc Chiếu tỷ rất lợi hại nha, am hiểu rõ ràng làm sao để ra đi không từ giã?" Sở Tú Huỳnh căm giận chống nạnh, bày ra bộ dáng điêu ngoa "một kẻ làm quan cả họ được nhờ", "Muội thấy tỷ coi bộ lại muốn trốn chạy nữa rồi!"

"..." Thẩm Ngọc Chiếu không giải thích gì, "Ta đâu phải chạy án, tại sao lại nói dọa người như vậy."

Sở Chi Ngang nghe vậy cũng nổi giận: "Ngươi biết chúng ta khổ đến nỗi nào sao? Bây giờ chúng ta ngay cả phủ Thái tử cũng không dám đi, chỉ sợ Tam ca đột nhiên nổi điên giết người!"

"Không, đây chẳng qua là Cửu gia tự mình tưởng tượng ra mà thôi, không đủ chứng cứ."

Một vị Cửu vương gia tức giận đến nỗi dậm chân tại chỗ: "Thẩm Ngọc Chiếu, ngươi không có lương tâm! Mất công lúc trước Bản vương còn coi ngươi là huynh đệ!" Sau đó liền bị Liễu Như Anh bất đắc dĩ kéo góc áo, túm đến bên cạnh cho tỉnh táo.

Nghe thấy Tô Mộc thấp giọng nói: "Thẩm đại nhân, chúng ta ở chỗ này chờ người thật lâu."

"... Ta bây giờ không phải là Thẩm đại nhân, Tô công tử cứ gọi thẳng kỳ danh là tốt rồi." Thẩm Ngọc Chiếu nói xong mới ý thức được có chỗ không thích hợp, đương nhiên, trên thực tế vừa mới bắt đầu đã không thích hợp rồi, "Đây là ý gì? Các ngươi đều biết rõ ta sẽ trở về?" Nói xong hồ nghi nhìn về phía Sở Vân Khanh.

Sở Vân Khanh thần sắc chưa thay đổi, vẫn khẽ mỉm cười: "Bản vương mới vừa nói qua, muốn dẫn muội gặp người nên thấy."

"Chính là gặp bọn họ..."

"Không, còn có người khác." Sở Vân Khanh thấy nàng xoay người muốn cướp đường mà chạy, tay mắt lanh lẹ nắm lấy cổ tay của nàng, ấm giọng an ủi, "Yên tâm, không phải là Tam ca."

Trên đời này chuyện đáng sợ nhất không gì bằng có người khác "đi guốc trong bụng" của mình, Thẩm Ngọc Chiếu dừng bước, ngượng ngùng đứng lại tại chỗ.

Sở Tú Huỳnh khoanh tay vẻ mặt không vui: "Từ lúc nào mà Ngọc Chiếu tỷ trở nên nhát gan như vậy? Đây là người muội từng biết sao?"

"Nói đúng lắm!" Sở Chi Ngang gật đầu liên tục, "Ngươi vốn dĩ không phải được xưng tụng là "một quyền đấm nát tường cao của ngự hoa viên" sao? Như thế nào chỉ bị chút cản trở liền muốn buông tay rồi?"

"Ta chưa bao giờ nhận danh hiệu đó, chỉ là Cửu gia cưỡng chế chụp mũ cho ta mà thôi"

"Không cần để ý chi tiết nhỏ xíu này!"

"..."

Sở Vân Khanh vuốt tóc của nàng thấp giọng nói: "Đi thôi."

"Đi... đi đâu chứ?" Thẩm Ngọc Chiếu vẫn rất hoài nghi lui về phía sau, "Ngũ gia, trong Hoàng cung muội không có chuyện gì cần giao phó, Ngũ gia hãy bỏ qua cho muội đi, thật ra vốn dĩ cũng không có chuyện nối tơ hồng gì cả đúng không? Ngũ gia chỉ muốn đùa giỡn muội chứ gì?"

Sở Tú Huỳnh cùng Sở Chi Ngang đứng ở sau lưng nàng, đồng thời hướng Sở Vân Khanh ra hiệu, Ngũ vương gia lập tức hiểu ý, lúc này ôn tồn tao nhã nói một câu: "Đắc tội, Ngọc Chiếu."

"Hả?"

Rồi ngay sau đó, một vị nữ quan mai mối tiền nhiệm liền bị Ngũ vương gia bế ngang người, nhẹ nhàng linh hoạt khiêng trên vai, sải bước hướng về phia xa mà tiến, mặc cho nàng giãy dụa phản kháng thế nào cũng không làm nên chuyện gì.

Bởi vì đầu bị chúc xuống phía dưới, nàng cảm giác máu toàn thân mình đều vọt tới đỉnh đầu, không dễ dàng mới miễn cưỡng điều chỉnh tốt tư thế để thấy rõ trước mặt là địa phương nào, chỉ thấy trong đầu "Ong" một tiếng, nhất thời thanh tỉnh.

Quan sư cung, nàng không nhìn lầm, là Quan sư cung.

Chính là tẩm cung của Lệ Phi, nhớ rõ lúc trước Hoàng đế cố ý vì tòa cung điện này đề hai chữ "Quan sư", chính vì ứng vào câu thơ lãng mạn "Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu".

"Ngũ gia rốt cuộc muốn làm gì - - "

Nhưng nàng không kịp đợi đến câu trả lời của Sở Vân Khanh, bởi vì Hoàng đế và Lệ Phi đang ngồi ở nội điện nói chuyện, hai người vừa quay đầu lại liền thấy nhi tử nhà mình khiêng vị nữ quan tiền nhiệm đã mất tích mấy ngày, đây là một cảnh tượng hết sức kỳ lạ.

"Ách, Ngọc Chiếu, con sao lại ở cùng Vân Khanh... Xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Ngọc Chiếu mặt than không nói một lời, dù sao nàng cũng thật sự không biết nên nói gì.

"Bẩm phụ hoàng, là nhi thần đón Ngọc Chiếu trở lại, thật ra gần đây hai người chúng con đều ở cùng một chỗ."

"..." Dự cảm bất an càng phát ra mãnh liệt, nàng giương mắt liếc Sở Vân Khanh, cảm thấy lời nói kế tiếp sẽ càng thêm kinh thế hãi tục.

Đây là nam thần mà nàng biết sao?

Rõ ràng Hoàng đế cũng có chút mơ màng, ngài cũng không thể suy nghĩ ra được, vì sao hai người này lại "mạc danh kỳ diệu" hợp cùng một chỗ, hơn nữa còn chạy đến Quan sư cung "báo cáo" tình huống.

"Chuyện này... Vân Khanh à, con nói "Cùng một chỗ", hẳn không phải là cái loại "Cùng một chỗ" mà trẫm lý giải chứ?"

Sở Vân Khanh không để lại dấu vết thoáng nhìn Lệ Phi, rất khéo Lệ Phi cũng đang gắt gao nhìn chằm chằm hắn, mắt hạnh xinh đẹp duyên dáng lộ ra một mảnh u trầm, ẩn chứa tức giận, dường như muốn cảnh cáo.

Hai mẫu tử giống như đang dùng ánh mắt đọ sức phòng tuyến tâm lý của hai bên, không ai chịu có nửa bước thỏa hiệp.

Không khí trầm mặc như vậy thật là lúng túng khiến cho người khác hít thở không thông, Thẩm Ngọc Chiếu cảm giác mình lạc vào một câu chuyện cười, nàng quyết tâm cưỡng chế phá vòng vây rời khỏi Quan sư cung.

"Thần nữ cũng chỉ đi ngang qua mà thôi, là Ngũ gia nhất định muốn kéo thần nữ đến thỉnh an bệ hạ, đoạn thời gian trước làm cho bệ hạ lo lắng là thần nữ sai - - nếu không có chuyện gì thì thần nữ liền cáo từ... Ôi chao?"

Sở Vân Khanh vững vàng kiềm chế cổ tay của nàng phòng ngừa nàng chạy trốn, lúc này mới mỉm cười xoay người, không nhìn về hướng Lệ Phi, chỉ cung kính hướng về phía Hoàng đế vuốt cằm: "Phụ hoàng lý giải như thế nào thì đó là đáp án chính xác."

Hoàng đế: "... Con có thể không cần tung mê chưởng về phía trẫm được chăng, lá gan của trẫm rất nhỏ."

Sở Vân Khanh mỉm cười sâu hơn: "Rất đơn giản, nghe nói Tam ca chuẩn bị đón Ngọc Kính Quận chúa vào phủ, đây là mối nhân duyên tốt nên nhi thần rất tán thành. Như vậy về phương diện khác, có phải đã nói lên không còn người nào khác tranh đoạt với nhi thần phải không?"

"..."

"Nhi thần thích Ngọc Chiếu rất nhiều năm, cho đến hôm nay mới có thể đạt được ước muốn, vì thế..." Hắn đột nhiên nâng lên trường sam cúi người lễ bái, "Thỉnh phụ hoàng thành toàn tứ hôn, lệnh nhi thần cưới Ngọc Chiếu làm Ngũ vương phi."

Chén trà trong tay Hoàng đế trong nháy mắt bị siết thành mảnh vụn.

"Làm càn! Chuyện lớn như vậy, con trước đó cùng trẫm thương lượng sao?!"